Tuesday, July 28, 2015

Giấc mơ ngày cuối thu

Ngày cuối thu tôi tôi trở lại nơi xưa , con suối bình yên trang điểm bằng
màu hoa thạch thảo … một loài hoa mà người đời ca tụng .Một ngày cuối
thu, nàng cũng ra đi và tôi cũng trở thành một kẻ cô đơn sống âm thầm
nơi trần thế….

Ngày cuối thu ta chờ em
Chỉ thấy màn đêm u tối
Cánh hoa rơi phai màu tím
Giấc mơ cay đắng nhiều thêm …

Đêm đến cuốn dần về cuối đồi , ánh trăng khuyết ngã mình nằm ngủ giữa ngàn sao … tôi nhìn và tự hỏi :” – Ngôi nào là của em “ …! Không tiếng trả lời …. Màn đen cô tịch … phút chốc tôi nghe cõi lòng hóa băng

Ta yêu em từ muôn kiếp
Nhớ bàn tay nào xưa gầy
Nhớ đôi mắt nào đen láy
Ru hồn người vào ước mơ

Rồi như một định mệnh , mỗi mùa thu tôi lại đến thăm em , mộ xưa hoang vắng
… di ảnh vẫn kia … nụ cười vẫn tươi … tôi hình dung được dáng em thuở
còn sống …. Và mường tượng như có chút gì của hạnh phúc … thật mơ hồ …

Phố xưa bây giờ vắng lặng
Ta ngồi đây nghe hồn đau
Ta ngồi đây nghe tình chết
Môi đã khô trong nghẹn ngào

Buông rũ đôi tay , tôi đi về phía bình minh , ngoài kia sương mai nở rộ , đâu
đây phản phất màu hoa thạch thảo … nụ vừa phớt tím như môi em ngày xưa
…âm thầm trong tâm tư tôi khẽ đọc một bài thơ năm cũ

Đến trăm năm ta thành người thiên cổ
Hận thù nào cũng vỗ cánh bay cao
Còn lại gì cuộc đời nào cũng vậy
Cũng chìm và lấp đầy gối thời gian

Ngày đó sẽ đưa ta vào dĩ vãng
Không còn thù không còn những oán than
Nằm lặng lẽ quên rồi đôi gót nàng
Dưới mộ vàng cỏ lá cũng hoang vu

Chìm thật sâu dưới khói trắng ngục tù
Những âm u thác loạn giữa mây mù
Còn đâu những ngày tháng giữa thiên thu
Mớm nụ hồng hôn nhẹ đám cỏ xanh

Đến trăm năm ta vẫn đành đứng đợi
Tượng đá nào em hỡi biết hay chăng
Bầu trời mưa giăng gội sầu dĩ vãng
Như khóc ngàn đời vang vọng chân mây

Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp

No comments:

Post a Comment