Ngừơi bảo tôi thơ thơ thẩn thẩn,
Tại thất tình nên thẩn thẩn thơ thơ.
Mối tình đầu là tình mộng tình mơ,
Nên mãi chỉ là bài thơ trên giấy.
Tình thứ hai còn ngu ngơ biết mấy,
Nên vẫn còn trên giấy những vần thơ.
Tình thứ ba ra ngẩn vào ngơ,
Người không biết hay giả vờ không biết.
Tình thứ tư xa xôi biền biệt.
Tình thứ năm gục chết cuối mùa đông.
Tình tiếp theo sau, có cũng như không,
Người hờ hững, chờ mong làm chi nữa.
Tình cuối cùng thề không thèm yêu nữa.
Bảy thứ tình đem nhốt cả vào thơ.
( Nên cuối cùng là tình bơ vơ )
Phượng Thu
Thơ là đóa hoa nở màu trong tim nhớ. Nhạc là cánh gió đưa hương hoa
vào hồn những vương vấn hoài mong. Trên vườn hoa thơ nhạc, có bóng
chữ du dương với cảm điệu hòa giao, có tiếng hát thương nhẹ vang làn
gió mộng, chìm vào tâm tư lắng đọng, để mãi còn đây dư âm về trên
từng phím nhạc lòng mênh mông.
Biển nhạc trên hoa thơ
Dìu nhau về chung lối
Trên cung đàn ước mơ
Lời yêu theo sóng gọi
Vỗ tìm bờ ngẩn ngơ...
Trường Đinh
Pages
Giới thiệu Tú Anh Store - Mỹ Phẩm Hàn Quốc
Những Trang Nhạc Thân Thương
Những Trang Thơ, Nhạc Liên Kết
Pages
Sunday, October 29, 2017
MƯA RƠI ĐẤT LẠ
MƯA RƠI ĐẤT LẠ
Cuộc đời ngắn tựa giọt mưa
Mưa chưa chạm đất, đời vừa tái sinh
Mịt mù trong bể vô minh
Giọt mưa bỗng hóa thân mình...Mưa rơi!
Mưa chưa chạm đất, đời vừa tái sinh
Mịt mù trong bể vô minh
Giọt mưa bỗng hóa thân mình...Mưa rơi!
Lặng nhìn mưa hóa cuộc đời
Tử sinh hai chữ ai người ngộ ra
Mây kia tụ hóa mưa xa
Sinh này giọt nước, nhạt nhòa môi em
Tử sinh hai chữ ai người ngộ ra
Mây kia tụ hóa mưa xa
Sinh này giọt nước, nhạt nhòa môi em
Mưa rơi ngày cũ ướt mèm
Xóa trôi niệm thức lạ quen một đời
Ngẩn ngơ nhìn hạt mưa rơi
Chạm vào sâu lắng khóc- cười mấy khi
Xóa trôi niệm thức lạ quen một đời
Ngẩn ngơ nhìn hạt mưa rơi
Chạm vào sâu lắng khóc- cười mấy khi
Lắng nghe mưa đổ thầm thì
Phong sương gột bỏ sân si lụi tàn
Mưa kia chạm đất mưa tan
Hóa thành giọt nước băng ngàn về sông
Phong sương gột bỏ sân si lụi tàn
Mưa kia chạm đất mưa tan
Hóa thành giọt nước băng ngàn về sông
Bàn tay xòe nắm cõi không
Mơ hồ chạm giọt mưa hồng chớm thu
Người ơi, đất lạ mịt mù
Tái sinh bất diệt miên du đời người.
Mơ hồ chạm giọt mưa hồng chớm thu
Người ơi, đất lạ mịt mù
Tái sinh bất diệt miên du đời người.
Triều Âm
171029
171029
Saturday, October 28, 2017
Nợ Anh
Nợ anh mái tóc chấm vai
Nợ anh này một bàn tay đợi chờ
Nợ từ lời ngỏ tình thơ
Nợ như có lúc thẩn thờ nhớ nhau
Nợ anh một bước ban đầu
Ðể mai còn mãi theo nhau bước hoài
Nợ anh cả một trời mây
Nợ anh nỗi nhớ trong ngày mưa qua
Nợ anh ngọn nắng bay xa
Nợ từ chiếc lá còn pha bóng chiều
Nợ nhau này một lời yêu
Ðể mai em trả thật nhiều cho anh...
_Ngọc Phương Ly_
Trà Vinh, viết ngày 28/10/2017
Nợ anh này một bàn tay đợi chờ
Nợ từ lời ngỏ tình thơ
Nợ như có lúc thẩn thờ nhớ nhau
Nợ anh một bước ban đầu
Ðể mai còn mãi theo nhau bước hoài
Nợ anh cả một trời mây
Nợ anh nỗi nhớ trong ngày mưa qua
Nợ anh ngọn nắng bay xa
Nợ từ chiếc lá còn pha bóng chiều
Nợ nhau này một lời yêu
Ðể mai em trả thật nhiều cho anh...
_Ngọc Phương Ly_
Trà Vinh, viết ngày 28/10/2017
MỘT NGÀY NỮA
MỘT NGÀY NỮA
Một ngày nữa, một ngày nữa lại qua
Cô bé xinh, như chim chích tung tăng
Em tíu tít mang sắc thắm hoan ca
Đem nắng ấm, tràn vào phòng, rất lạ!
Cô bé xinh, như chim chích tung tăng
Em tíu tít mang sắc thắm hoan ca
Đem nắng ấm, tràn vào phòng, rất lạ!
Một chút men, chút tuổi trẻ đơm xuân
Em tô thắm, điểm phớt hồng đôi má
Đôi mắt cười, lóng lánh ánh thu ba
Nhoẻn môi xinh, xao xuyến kẻ trót nhìn
Em tô thắm, điểm phớt hồng đôi má
Đôi mắt cười, lóng lánh ánh thu ba
Nhoẻn môi xinh, xao xuyến kẻ trót nhìn
Tuổi vừa chớm, con tim em xao động
Yêu ai rồi, em lúng liếng xinh ghê
Làn da trắng, tóc phủ mềm vai nhỏ
Trót nhìn rồi, ai ôm mộng liêu xưa
Yêu ai rồi, em lúng liếng xinh ghê
Làn da trắng, tóc phủ mềm vai nhỏ
Trót nhìn rồi, ai ôm mộng liêu xưa
Một ngày nữa, em yêu tình xa lắm
Cách đại dương, nửa bên kia địa cầu
Em có nhớ, có thỉnh thoảng đêm thâu
Ngồi nhớ người, đôi mắt nào ươn ướt?
Cách đại dương, nửa bên kia địa cầu
Em có nhớ, có thỉnh thoảng đêm thâu
Ngồi nhớ người, đôi mắt nào ươn ướt?
Ngồi cạnh bên, sao mà xa xôi quá
Có khi nào em ngẩng nhìn mấy bước
Có kẻ nào đang ngồi ngắm ngẩn ngơ
Và hắn ước được một lần tay nắm...
Có khi nào em ngẩng nhìn mấy bước
Có kẻ nào đang ngồi ngắm ngẩn ngơ
Và hắn ước được một lần tay nắm...
Một ngày thôi, hắn chúc em hạnh phúc
Toại nguyện đời với mối tình thật xa
Mong rằng bên kia, người em đã chọn
Chẳng bao giờ để lệ đẫm mắt em
Toại nguyện đời với mối tình thật xa
Mong rằng bên kia, người em đã chọn
Chẳng bao giờ để lệ đẫm mắt em
Ơ kìa, hắn thương chim chích nhỏ
Chim mãi tung tăng, chẳng biết gì
Ông trời tréo ngoe, sao cắc cớ
Lại để em yêu chốn tít mù...
Chim mãi tung tăng, chẳng biết gì
Ông trời tréo ngoe, sao cắc cớ
Lại để em yêu chốn tít mù...
Thôi thì, một ngày, ừ, một ngày nữa
Một ngày nữa đấy được ngắm em
Xin khắc, xin ghi này hình dáng
Một thuở yêu người...có phải xa?
Một ngày nữa đấy được ngắm em
Xin khắc, xin ghi này hình dáng
Một thuở yêu người...có phải xa?
Triều Âm
171027-2
171027-2
Giới thiệu thành viên mới
Câu lạc bộ thơ nhạc hân hạnh giới thiệu cô: Thị Ánh Nguyễn Nick:
Phượng Thu
đã gia nhập Câu lạc bộ.
Các bạn vào Hello nhé
Dưới là một sáng tác độc đáo: ghép tên những tựa nhạc thành bài thơ không kém lãng mạn
Phượng Thu
đã gia nhập Câu lạc bộ.
Các bạn vào Hello nhé
Dưới là một sáng tác độc đáo: ghép tên những tựa nhạc thành bài thơ không kém lãng mạn
GỬI TÌNH THEO TỰA NHẠC
Mai-Ai đưa em về,
Thành phố tình yêu và nỗi nhớ,
Thương một người-Đêm thành phố đầy sao.
Mặt trời bé con-Em ở nơi đâu?
Bờ bến lạ-Về đi thôi em hỡi.
Tưởng rằng đã quên-Trăng mờ bên suối,
Người tình trăm năm-Phố vắng em rồi,
Trả lại em yêu-Vị ngọt đôi môi,
Gửi lại em-Hai mươi mùa nắng lạ.
Còn gì đâu em-Thương ca mùa hạ,
Cung đàn xưa-Đừng phá vỡ ân tình.
Mưa thì thầm-Nhớ-Nắng thuỷ tinh,
Mùa thu chết-Mùa thu không trở lại.
Nhạc sầu tương tư-Gửi người em gái,
Hát nữa đi em-Hoa tím ngày xưa,
Khi giấc mơ về-Thương nhớ trong mưa,
Bản tình cuối-Biệt ly-Đường tình hai lối.
Người yêu nếu ra đi-Chiều mưa biên giới,
Hương ngọc lan-Gửi em ở cuối sông hồng
Nhớ về em-Nỗi nhớ mùa đông.
Sao em nỡ vội lấy chồng,
Những mùa hoa bỏ lại,
Chia tay tình đầu,
Nghe những tàn phai.
Thành phố tình yêu và nỗi nhớ,
Thương một người-Đêm thành phố đầy sao.
Mặt trời bé con-Em ở nơi đâu?
Bờ bến lạ-Về đi thôi em hỡi.
Tưởng rằng đã quên-Trăng mờ bên suối,
Người tình trăm năm-Phố vắng em rồi,
Trả lại em yêu-Vị ngọt đôi môi,
Gửi lại em-Hai mươi mùa nắng lạ.
Còn gì đâu em-Thương ca mùa hạ,
Cung đàn xưa-Đừng phá vỡ ân tình.
Mưa thì thầm-Nhớ-Nắng thuỷ tinh,
Mùa thu chết-Mùa thu không trở lại.
Nhạc sầu tương tư-Gửi người em gái,
Hát nữa đi em-Hoa tím ngày xưa,
Khi giấc mơ về-Thương nhớ trong mưa,
Bản tình cuối-Biệt ly-Đường tình hai lối.
Người yêu nếu ra đi-Chiều mưa biên giới,
Hương ngọc lan-Gửi em ở cuối sông hồng
Nhớ về em-Nỗi nhớ mùa đông.
Sao em nỡ vội lấy chồng,
Những mùa hoa bỏ lại,
Chia tay tình đầu,
Nghe những tàn phai.
MỘT NGÀY NỮA
MỘT NGÀY NỮA
Một ngày nữa, một ngày nữa lại qua
Cô bé xinh, như chim chích tung tăng
Em tíu tít mang sắc thắm hoan ca
Đem nắng ấm, tràn vào phòng, rất lạ!
Cô bé xinh, như chim chích tung tăng
Em tíu tít mang sắc thắm hoan ca
Đem nắng ấm, tràn vào phòng, rất lạ!
Một chút men, chút tuổi trẻ đơm xuân
Em tô thắm, điểm phớt hồng đôi má
Đôi mắt cười, lóng lánh ánh thu ba
Nhoẻn môi xinh, xao xuyến kẻ trót nhìn
Em tô thắm, điểm phớt hồng đôi má
Đôi mắt cười, lóng lánh ánh thu ba
Nhoẻn môi xinh, xao xuyến kẻ trót nhìn
Tuổi vừa chớm, con tim em xao động
Yêu ai rồi, em lúng liếng xinh ghê
Làn da trắng, tóc phủ mềm vai nhỏ
Trót nhìn rồi, ai ôm mộng liêu xưa
Yêu ai rồi, em lúng liếng xinh ghê
Làn da trắng, tóc phủ mềm vai nhỏ
Trót nhìn rồi, ai ôm mộng liêu xưa
Một ngày nữa, em yêu tình xa lắm
Cách đại dương, nửa bên kia địa cầu
Em có nhớ, có thỉnh thoảng đêm thâu
Ngồi nhớ người, đôi mắt nào ươn ướt?
Cách đại dương, nửa bên kia địa cầu
Em có nhớ, có thỉnh thoảng đêm thâu
Ngồi nhớ người, đôi mắt nào ươn ướt?
Ngồi cạnh bên, sao mà xa xôi quá
Có khi nào em ngẩng nhìn mấy bước
Có kẻ nào đang ngồi ngắm ngẩn ngơ
Và hắn ước được một lần tay nắm...
Có khi nào em ngẩng nhìn mấy bước
Có kẻ nào đang ngồi ngắm ngẩn ngơ
Và hắn ước được một lần tay nắm...
Một ngày thôi, hắn chúc em hạnh phúc
Toại nguyện đời với mối tình thật xa
Mong rằng bên kia, người em đã chọn
Chẳng bao giờ để lệ đẫm mắt em
Toại nguyện đời với mối tình thật xa
Mong rằng bên kia, người em đã chọn
Chẳng bao giờ để lệ đẫm mắt em
Ơ kìa, hắn thương chim chích nhỏ
Chim mãi tung tăng, chẳng biết gì
Ông trời tréo ngoe, sao cắc cớ
Lại để em yêu chốn tít mù...
Chim mãi tung tăng, chẳng biết gì
Ông trời tréo ngoe, sao cắc cớ
Lại để em yêu chốn tít mù...
Thôi thì, một ngày, ừ, một ngày nữa
Một ngày nữa đấy được ngắm em
Xin khắc, xin ghi này hình dáng
Một thuở yêu người...có phải xa?
Một ngày nữa đấy được ngắm em
Xin khắc, xin ghi này hình dáng
Một thuở yêu người...có phải xa?
Triều Âm
171027-2
171027-2
MỘT NGÀY TRÔI
MỘT NGÀY TRÔI
Anh cứ bước trên bình yên thường nhật
Say việc mình vẫn ấp ủ bấy lâu
Một ngày trôi, nhẹ như mắt em sâu
Nụ cười ấy, long lanh tợ chuông bạc.
Em có biết lại một ngày anh khát
Tiếng yêu thương, chút ấm áp tim người
Em biết không, mỗi khi thấy em cười
Đối với anh, ngày hôm nay quá đủ
Đôi vai gầy, dáng em ngoan oanh vũ
Tựa như tranh khắc tận đáy tim anh
Một ngày trôi, sao lại trôi quá nhanh
Để anh lại ngẩn ngơ chờ hình dáng.
Em biết không, có khi đời chán ngán
Mớ hợp đồng, đám đối tác mè nheo
Có những lúc chúng lại còn trả treo
Ôi, đòi hỏi, này những điều ngớ ngẩn
Nhưng rất may, ông trời trao khí vận
Còn có em, ngồi ở đấy mỉm cười
Anh lại thấy, đời bỗng chốc vui tươi
Không cần nói, ngàn lời thay suy nghĩ.
Một ngày ư, hai tư tiếng ấy nhỉ
Có là bao khi lại gặp được em
Đôi mắt nâu, lấp lánh phố lên đèn
Em chào anh, giỏ quàng vai, bước nhẹ…
Ừ thế thôi, anh gửi này cô bé
Chút vu vơ của nắng sớm đầu tuần
Mãi vui nhé, bởi cuộc đời bất tận
Em còn cười, anh cũng sẽ vui lây
Triều Âm
171028
171028
Friday, October 27, 2017
Thursday, October 26, 2017
Tiếng đàn Piano nửa đêm
Bài viết Trần Việt Hải
Tiếng đàn piano nửa đêm
NDH (ghi lại từ một câu chuyện có thật xảy ra ở Đức)
NDH (ghi lại từ một câu chuyện có thật xảy ra ở Đức)
Em Về bên Phím Đàn, Việt
Hải, Hà Lan Phương:
Tiếng Đàn Xưa, Việt Hải,
Tú Minh:
Một ngày anh hẹn chị ra
quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen . Câu đầu tiên khi gặp anh, chị
nói trong sự cáu gắt:
– Ông lại bán xe rồi
hay sao mà đi tàu lên đây?
Anh cúi đầu trả lời lí
nhí trong sự hổ thẹn:
– Ừ thì bán rồi, vì
cũng không có nhu cầu lắm!
Chị sầm mặt xuống:
– Ông lúc nào cũng vậy,
suốt đời không ngóc lên đầu lên được, hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy?
Khó khăn lắm anh mới có
thể nói với chị điều mà anh muốn nhờ chị. Chị cũng khó khăn lắm mới có thể trả
lời từ chối anh:
– Nhưng mà gia đình tôi
đang yên lành, nếu đưa con bé về e sẽ chẳng còn được bình yên nữa!
Anh năn nỉ, nhưng thật
sự là anh rất bối rối:
– Con bé đã đến tuổi dậy
thì, anh là đàn ông, không thể gần gũi và dạy dỗ chu đáo cho nó được, anh chưa
bao giờ cầu xin em điều gì, chỉ lần này thôi, chỉ nửa năm hay vài ba tháng cũng
được, em là phụ nữ em gần nó, em hướng dẫn và khuyên bảo nó trong một thời gian
để nó tập làm quen với cuộc sống của một thiếu nữ, sau đó anh lại đón nó về.
Chị thở dài:
– Ông lúc nào cũng mang
xui xẻo cho tôi, thôi được rồi, ông về đi, để tôi về bàn lại với chồng tôi đã,
có gì tôi sẽ gọi điện thông báo cho ông sau. Anh nhìn chị với ánh mắt đầy hàm
ơn. Anh đứng dậy, đầu cúi xuống như có lỗi tiễn chị ra xe rồi thở dài, lùi lũi
bước vào nhà ga đáp tàu trở lại Hamburg .
Anh và chị trước kia là
vợ chồng. Họ yêu nhau từ hồi còn học trung học. Anh đi lao động xuất khẩu ở
Đông Đức. Chị theo học Đại Học Sư Phạm Hà Nội. Ngày bức tường Berlin sụp đổ, anh chạy sang phía Tây Đức.
Chị tốt nghiệp đại học và về làm giáo viên ở Thái Bình. Họ vẫn liên lạc và chờ
đợi nhau.
Khi đã có giấy tờ cư
trú hợp lệ, anh về làm đám cưới với chị, rồi làm thủ tục đón chị sang Đức. Vừa
sang Đức, thấy bạn bè anh ai cũng thành đạt, đa số ai cũng có nhà hàng, hay cửa
tiệm buôn bán, chỉ có anh là vẫn còn đi làm phụ bếp thuê cho người ta. Chị
trách anh vô dụng. Anh không nói gì, chỉ hơi buồn vì chị không hiểu, để có đủ
tiền bạc và điều kiện lo thủ tục cho chị sang được đây, anh đã vất vả tiết kiệm
mấy năm trời mới được. Nên không dám mạo hiểm ra làm ăn.
“Đồ cù lần, đồ đàn ông
vô dụng…”, đó là câu nói của miệng chị dành cho anh, sau khi anh và chị có bé
Hương.
Bé Hương sinh thiếu
tháng, phải nuôi lồng kính đến hơn nửa năm mới được về nhà. Khi bác sĩ thông
báo cho vợ chồng anh biết bé Hương bị thiểu năng bẩm sinh. Giông tố bắt đầu thực
sự nổi lên từ đó. Chị trách anh, đến một đứa con cũng không làm cho ra hồn, thì
hỏi làm được gì chứ. Anh ngậm đắng nuốt cay nhận lỗi về mình và dồn hết tình
thương cho đứa con gái xấu số.
Bé Hương được 3 tuổi,
chị muốn ly dị với anh. Chị nói, ông buông tha cho tôi, sống với ông đời tôi
coi như tàn. Anh đồng ý, vì anh biết chị nói đúng. Anh là người chậm chạp,
không có chủ kiến và không có chí tiến thân, sống an phận thủ thường. Nếu cứ rằng
buộc sẽ làm khổ chị. Bé Hương 3 tuổi mà chưa biết nói. Chị cũng rất thương con,
nhưng vì bận bịu làm ăn nên việc chăm sóc con bé hầu hết là do anh làm.
Vì vậy mà con bé quấn
quít bố hơn mẹ. Biết vậy nên chị cũng rất yên tâm và nhẹ nhõm nhường quyền nuôi
dưỡng con bé cho anh khi làm thủ tục ly dị. Ly dị được gần 1 năm thì chị tái
giá. Chị sinh thêm một đứa con trai với người chồng mới. Thành phố Bremen là thành phố nhỏ.
Người Việt ở đó hầu như
đều biết nhau. Chị cảm thấy khó chịu khi thỉnh thoảng bắt gặp cha con anh đi
mua sắm trên phố. Chị gặp anh và nói với anh điều đó. Anh biết ý chị nên chuyển
về Hamburg sinh sống.
Chị không phải là người
vô tâm, nên thỉnh thoảng vẫn gửi tiền nuôi dưỡng con cho anh. Trong những dịp
năm mới hay Noel, chị cũng có quà riêng cho con bé, nhiều năm, nếu có thời
gian, chị còn đến trực tiếp tặng quà cho con trước ngày lễ Giáng Sinh nữa.
Thấm thoát đó mà giờ
đây con bé đã sắp trở thành một thiếu nữ. Tuy chị không biết cụ thể thế nào
nhưng chị biết dù con bé lớn lên trong tật nguyền hẩm hiu, nhưng anh rất thương
nó. Chị cũng biết con bé gặp vấn đề trong giao tiếp, phải đi học trường khuyết
tật. Nhưng con bé rất ngoan. Anh cũng không phải vất vả vì nó nhiều. Nó bị bệnh
thiểu năng, trí tuệ hạn chế, phát âm khó khăn. Tuy vậy nó vẫn biết tự chăm sóc
mình trong sinh hoạt cá nhân. Thậm chí nó còn biết giúp anh một số công việc lặt
vặt trong nhà.
Chồng chị đã đồng ý cho
chị đón con bé về tạm sống với chị vài tháng, với điều kiện trong thời gian con
bé về sống chung với vợ chồng chị, anh không được ghé thăm. Chị cũng muốn thế,
vì chị cảm thấy hổ thẹn khi phải tiếp xúc với vẻ mặt đần đần dài dại của anh.
Vợ chồng chị đã mua
nhà. Nhà rộng, nên con bé được ở riêng một phòng. Chị đã xin cho con bé theo học
tạm thời ở một trường khuyết tật ở gần nhà. Con bé tự đi đến trường và tự về được.
Đi học về, nó cứ thui thủi một mình trong phòng. Đứa em trai cùng mẹ của nó, mẹ
nó, và bố dượng nó rất ít khi quan tâm đến nó. Niềm vui duy nhất của nó là chờ
điện thoại của bố. Nó phát âm không chuẩn và nói rất khó khăn, nên hầu như nó
chỉ nghe bố nói chuyện. Bố dặn dò nó rất nhiều và thỉnh thoảng còn hát cho nó
nghe.
Em trai nó học thêm
Piano, nên nhà mẹ nó có cái đàn Piano rất đẹp để ở phòng khách. Có lần nó sờ và
bấm bấm vài nốt. Mẹ mắng nó không được phá đàn của em. Nên từ đó nó không dám đụng
đến nữa. Có hôm anh gọi điện thoại cho nó, nó nghèn nghẹn nói lỏm bỏm,…
đàn…đàn… klavia…con muốn… Anh thở dài và hát cho nó nghe.
Tháng đầu, hầu như ngày
nào anh cũng gọi điện thoại cho nó. Rồi thưa dần, thưa dần. Cho đến một ngày
anh không gọi cho nó nữa. Sau một tuần đăng đẳng không nghe anh gọi điện thoại.
Con bé bỏ ăn và nằm bẹp ở nhà không đi học. Chị không biết gì cứ mắng nó dở chứng.
Một đêm, chị bỗng bật
choàng dậy khi nghe tiếng đàn Piano vang lên. Chị chạy ra phòng khách, thấy con
bé đang ngồi đánh đàn say sưa. Nó vừa đánh vừa hát thì thầm trong miệng. Chị cứ
há hốc mồm ra kinh ngạc. Chị không thể tưởng tượng nổi là con bé chơi Piano
điêu luyện như vậy. Chị chợt nhớ ra, đã có lần anh nói với chị, con bé ở trường
khuyết tật có học đàn Piano, cô giáo khen con bé có năng khiếu. Lần đó chị tưởng
anh kể chuyện lấy lòng chị nên chị không quan tâm.
Chị đến gần sau lưng
nó, và lặng lẽ ngắm nhìn nó đánh đàn. Chị cúi xuống và lắng nghe con bé hát thầm
thì cái gì. Chị sởn cả da gà, khi chị nghe con bé hát rõ ràng từng tiếng một,
mà lại là hát bằng tiếng Việt hẳn hoi: “… Nhớ những năm xa xưa ngày cha đã già
với bao sầu lo… sống với cha êm như làn mây trắng… nhớ đến năm xưa còn bé, đêm
đêm về cha hôn chúng con…v ới tháng năm nhanh tựa gió… ôi cha già đi cha biết
không”.
Chị vòng tay ra trước cổ
nó và nhẹ níu, ôm nó vào lòng. Lần đầu tiên chị ôm nó âu yếm như vậy. Chị thấy
tay mình âm ấm. Nó ngừng đàn đưa tay lên ôm riết tay mẹ vào lòng ngực. Nó khóc.
Chị xoay vai nó lại, nhìn vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nó. Nó chìa cho chị
một tờ giấy khổ A4 đã gần như nhàu nát.
Chị cầm tờ giấy và chăm
chú đọc, rồi thở hắt ra nhìn nó hỏi, con biết bố con bị ung thư lâu chưa. Nó
chìa bốn ngón tay ra trước mặt mẹ. Chị hỏi, bốn tháng rồi hả. Nó gật đầu. Chị
nhìn chăm chăm vào tờ giấy, và từ từ ngồi thụp xuống nền nhà, rũ rượi thở dài.
Con bé hốt hoảng đến
bên mẹ, ôm mẹ vào lòng, vuốt mặt mẹ, rồi vừa ấp úng nói vừa ra hiệu cho mẹ. Đại
ý là nó diễn đạt rằng: “Bố lên ở trên Thiên Đường rồi, mẹ yên tâm, con đã xin
vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại
đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là vì bố muốn thế, bố muốn
mình ra được nhẹ nhàng và yên tâm là có mẹ ở bên con…”
Chị cũng ôm nó vào
lòng, vỗ vỗ vào vai nó và nói, con gái ngoan của mẹ, ngày mai nếu mẹ sắp xếp được
công việc, mẹ sẽ đưa con về Hamburg ….
Đoạn kết:
Tôi nghe người ta kể
chuyện lại chuyện đó, khi đi dự một cuộc biểu diễn nghệ thuật của học sinh khuyết
tật và khiếm thị. Khi thấy em gái đệm đàn piano cho dàn đồng ca, cứ khăng khăng
đòi phải đàn và hát bài hát “Người Cha Yêu Dấu” bằng tiếng Việt trước, sau đó mới
chịu đệm đàn cho dàn đồng ca tiếng Đức. Quá kinh ngạc nên tôi cứ gạn hỏi mãi
người trong ban tổ chức. Cuối cùng họ đã kể cho tôi nghe câu chuyện như vậy.
NDH
(ghi lại từ một câu chuyện có thật xảy ra ở Đức)
THÁNG MƯỜI XÀO XẠC...LÁ BAY
THÁNG MƯỜI XÀO XẠC....LÁ BAY
Đời trôi qua kẽ tay, tháng năm nào đứng lại
Đoạn nhân tình tựa vĩnh viễn chẳng phai
Ai lai sinh, ai để lạc hình hài
Giòng miên viễn, trôi lửng lờ vụng dại.
Đoạn nhân tình tựa vĩnh viễn chẳng phai
Ai lai sinh, ai để lạc hình hài
Giòng miên viễn, trôi lửng lờ vụng dại.
Tháng Mười ơi, cung đường vàng lá trải
Lạnh se se, ưng ửng má ai hồng
Nắng vu vơ, xuyên kẽ lá chạy rong
Hong tim ấm, bâng khuâng hồn lữ khách
Lạnh se se, ưng ửng má ai hồng
Nắng vu vơ, xuyên kẽ lá chạy rong
Hong tim ấm, bâng khuâng hồn lữ khách
Hẹn gì nhau lối hương xưa đỏ quạch
Vóc lá sầu, mỏng mảnh dấu chim di
Em nghe không, nơi Phố Gió thầm thì
Này du khúc, cuộc tình thành ảo ảnh
Vóc lá sầu, mỏng mảnh dấu chim di
Em nghe không, nơi Phố Gió thầm thì
Này du khúc, cuộc tình thành ảo ảnh
Cõi thực hư gió se lòng. Gió lạnh!
Đất chao mình, đường địa chấn nông sâu
Trải tang thương đã mấy cuộc bể dâu
Nay còn lại, khoảnh rừng già cô quạnh...
Đất chao mình, đường địa chấn nông sâu
Trải tang thương đã mấy cuộc bể dâu
Nay còn lại, khoảnh rừng già cô quạnh...
"Tháng Mười ơi, nhớ gì không, hỡi lá"
Chở lời thơ, trôi vào tận thiên thu
Ai gom mây, giăng lối nhỏ mịt mù
Đường xào xạc, quyện chân người...cõi nhớ
Chở lời thơ, trôi vào tận thiên thu
Ai gom mây, giăng lối nhỏ mịt mù
Đường xào xạc, quyện chân người...cõi nhớ
Triều Âm
171026
171026
Wednesday, October 25, 2017
EM CÓ LÀ MÙA THU
EM CÓ LÀ MÙA THU
Nắng lửng lơ, mùa nhẩn nhơ trở giấc
Em là mình, hay đã hóa mùa thu
Áo tình yêu, dệt sắc màu đỏ thắm
Quấn vai người nắng ấm Ottawa
Em là mình, hay đã hóa mùa thu
Áo tình yêu, dệt sắc màu đỏ thắm
Quấn vai người nắng ấm Ottawa
Em dung nhan, áo lụa vàng sắc lá
Nét môi hồng, nụ cười nhỏ mông mênh
Làn mây trắng, tóc bồng bềnh ...ơi lạ!
Phải em không? Em đã hóa mùa thu?
Nét môi hồng, nụ cười nhỏ mông mênh
Làn mây trắng, tóc bồng bềnh ...ơi lạ!
Phải em không? Em đã hóa mùa thu?
Cụm rừng già nghiêng nghiêng mình vồn vã
Bé! bé yêu hãy dừng lại, ghé đây
Ngồi cùng tôi, vẽ thơ tình trên lá
Thả lời bay, cùng với gió phiêu linh
Bé! bé yêu hãy dừng lại, ghé đây
Ngồi cùng tôi, vẽ thơ tình trên lá
Thả lời bay, cùng với gió phiêu linh
Cung đường xưa, thu vuốt mềm gió hạ
Giữa rừng già, điểm xuyết chút yêu thương
Có phải thu đang đợi ở bên đường
Hay là em, khoác lên mình áo mới?
Giữa rừng già, điểm xuyết chút yêu thương
Có phải thu đang đợi ở bên đường
Hay là em, khoác lên mình áo mới?
Chiều dần trôi, nắng càng thêm vời vợi
Viết bài thơ, thả theo gió mông mênh
Em hóa thu nơi xứ lạ điệp trùng
Lá nào bay, theo cơn gió...có em...
Viết bài thơ, thả theo gió mông mênh
Em hóa thu nơi xứ lạ điệp trùng
Lá nào bay, theo cơn gió...có em...
Triều Âm
171025
171025
Monday, October 23, 2017
Lá có vàng phai
LÁ CÓ VÀNG PHAI
Có chiếc lá thay màu sáng hôm ấy
Thả cuộc tình theo gió, trả thơ ngây
Đứng lặng lẽ giữa giòng đời hối hả
Hun hút trời, một màu xám giăng mây
Thả cuộc tình theo gió, trả thơ ngây
Đứng lặng lẽ giữa giòng đời hối hả
Hun hút trời, một màu xám giăng mây
Nhành cây nhỏ nay trở thành cổ thụ
Giữa rừng già chứng kiến chuyện cổ kim
Trong tĩnh mịch, cây đứng thế, lặng yên
Chờ mùa đến, rung rinh từng phiến lá.
Giữa rừng già chứng kiến chuyện cổ kim
Trong tĩnh mịch, cây đứng thế, lặng yên
Chờ mùa đến, rung rinh từng phiến lá.
Ai thêu dệt, ai vẽ tình u nhã
Họa sắc đời những màu sắc đan xen
Này gam nóng đơm nụ cười trọn vẹn
Chút gam lạnh dìu dịu đời bon chen?
Họa sắc đời những màu sắc đan xen
Này gam nóng đơm nụ cười trọn vẹn
Chút gam lạnh dìu dịu đời bon chen?
Những chiếc lá cùng thay màu hôm ấy
Điểm tô đời những giấc mộng ảo mơ
Giữa rừng già, chúng chờ đón nàng thơ
Chưa tỉnh giấc kể chuyện xưa mùa cũ
Điểm tô đời những giấc mộng ảo mơ
Giữa rừng già, chúng chờ đón nàng thơ
Chưa tỉnh giấc kể chuyện xưa mùa cũ
Quãng đường này ai đi qua sẽ đủ
Sẽ đong đầy những cung bậc yêu thương
Anh có không, ở phía cuối con đường
Đang ngắm lá, ở ven đường, chuyển sắc...
Sẽ đong đầy những cung bậc yêu thương
Anh có không, ở phía cuối con đường
Đang ngắm lá, ở ven đường, chuyển sắc...
Triều Âm 171012
Saturday, October 21, 2017
Mơ
Thơ: Trầm Nhi
Phổ nhạc: Hà Lan Phương
Trình bầy: Hà Lan Phương
Tôi muốn cùng người song tấu khúc du ca
Phím cầm khuya đưa đất trời gặp mặt
Bàn tay ngoan chạm phong sương áo bạc
Gió mưa đời, ta phủi nhẹ...cùng say
Phổ nhạc: Hà Lan Phương
Trình bầy: Hà Lan Phương
Hà Lan Phương
Tôi muốn cùng người song tấu khúc du ca
Phím cầm khuya đưa đất trời gặp mặt
Bàn tay ngoan chạm phong sương áo bạc
Gió mưa đời, ta phủi nhẹ...cùng say
Đêm là đêm hay đâu đó là ngày
Dáng trăng non uống lời xưa tri kỷ
Đêm choàng đêm đong lời người ma mị
Vọng thiên âm xao động gốc sồi già
Đêm choàng đêm đong lời người ma mị
Vọng thiên âm xao động gốc sồi già
Chân chim non theo lời ca phù thủy
Vũ khúc nào đọng huyền thoại đêm sương
Chợt ngẩn ngơ, khúc Hồ Trường thiên sử
Giọt thiên thu rơi đánh động mặt hồ
Vũ khúc nào đọng huyền thoại đêm sương
Chợt ngẩn ngơ, khúc Hồ Trường thiên sử
Giọt thiên thu rơi đánh động mặt hồ
Tôi chợt mơ, mơ giấc xưa ngày cũ
Lối trầm quen, thơm dáng gót sen hồng
Ơi du ca, anh có còn buồn không
Khi ảo ảnh, vỡ mơ hồ vóc ngọc?
Lối trầm quen, thơm dáng gót sen hồng
Ơi du ca, anh có còn buồn không
Khi ảo ảnh, vỡ mơ hồ vóc ngọc?
Đêm trở khuya, cung đàn nay chợt khóc
Thổn thức đau, ơi giọt lệ nhân tình
Vầng trăng khuya, vụn vỡ giữa mông mênh
Có ai nghe, khúc hồ cầm ...đang vỡ....
Thổn thức đau, ơi giọt lệ nhân tình
Vầng trăng khuya, vụn vỡ giữa mông mênh
Có ai nghe, khúc hồ cầm ...đang vỡ....
Triều Âm
10th Sept 2017
10th Sept 2017
Friday, October 13, 2017
Mùa Thu Của Em
Bên song cửa chiều rơi nhiều lá úa
Có tuổi nào ngơ ngác bỗng bay xa
Em muốn hứng lại nơi nào lá rớt
Góp nhặt vàng thu chớ để nhạt nhòa.
Bên song cửa quạnh hiu dường như đã
Gió khép nhẹ nhàng tiếng hoàng hôn rơi
Ai mang thương nhớ theo về nơi ấy
Có biết ngày thu thiếu vắng một người?
Anh đâu biết cơn mưa chiều đang tới
Những giọt rơi trong khoảng trống đong đưa
Cho em ngỡ thu còn xa vời vợi
Để nhớ nhiều tuổi mộng thuở xa xưa.
Em thắp nến cho tuổi đời thêm nữa
Bước ngỡ ngàng mưa thấm lạnh bờ vai
Ai xa xôi gửi tình bao chan chứa
Có ấm lòng hay cách biệt... đã phôi phai?
_Ngọc Phương Ly_
Trà Vinh, viết ngày 12/10/2017
Có tuổi nào ngơ ngác bỗng bay xa
Em muốn hứng lại nơi nào lá rớt
Góp nhặt vàng thu chớ để nhạt nhòa.
Bên song cửa quạnh hiu dường như đã
Gió khép nhẹ nhàng tiếng hoàng hôn rơi
Ai mang thương nhớ theo về nơi ấy
Có biết ngày thu thiếu vắng một người?
Anh đâu biết cơn mưa chiều đang tới
Những giọt rơi trong khoảng trống đong đưa
Cho em ngỡ thu còn xa vời vợi
Để nhớ nhiều tuổi mộng thuở xa xưa.
Em thắp nến cho tuổi đời thêm nữa
Bước ngỡ ngàng mưa thấm lạnh bờ vai
Ai xa xôi gửi tình bao chan chứa
Có ấm lòng hay cách biệt... đã phôi phai?
_Ngọc Phương Ly_
Trà Vinh, viết ngày 12/10/2017
Monday, October 2, 2017
sinh nhật Hà Lan Phương Oct. 02
Đêm văn nghệ mừng sinh nhật Ca nhạc sĩ Hà Lan Phương được tổ chức tại Tư gia thành phố Arlington, TX/ USA
Thật bất ngờ ngoài dự liệu, số người đến tham dự trên 50 người mà nhà thì nhỏ, một số người phải ngồi ngoài patio uống bia tán dóc. Thay mặt HLP, tôi xin bày tỏ tri ân tới tất cả các anh chị em đã bỏ thời gian đến chung vui với gia đình chúng tôi và đặc biệt cảm ơn anh chị Hoàng Nguyễn Keyboard đã bỏ show nhạc để đến giúp vui, cảm ơn Hoàng Lan và nhóm thiện nguyện đã đến tham dự và mang nhiều món ăn ngon ngoài ra mang theo keyboard lead (anh Việt) chơi thật xuất sắc trong đêm. Cảm ơn những ngân phiếu tặng HLP trong ngày sinh nhật.
Đêm văn nghệ thân thương trong thâm tình kéo dài đến 00:30 sáng và nhiều người ở lại giúp HLP thanh toán những bệ bộn để lại trước khi ra về nhìn thật cảm động.
Thật bất ngờ ngoài dự liệu, số người đến tham dự trên 50 người mà nhà thì nhỏ, một số người phải ngồi ngoài patio uống bia tán dóc. Thay mặt HLP, tôi xin bày tỏ tri ân tới tất cả các anh chị em đã bỏ thời gian đến chung vui với gia đình chúng tôi và đặc biệt cảm ơn anh chị Hoàng Nguyễn Keyboard đã bỏ show nhạc để đến giúp vui, cảm ơn Hoàng Lan và nhóm thiện nguyện đã đến tham dự và mang nhiều món ăn ngon ngoài ra mang theo keyboard lead (anh Việt) chơi thật xuất sắc trong đêm. Cảm ơn những ngân phiếu tặng HLP trong ngày sinh nhật.
Đêm văn nghệ thân thương trong thâm tình kéo dài đến 00:30 sáng và nhiều người ở lại giúp HLP thanh toán những bệ bộn để lại trước khi ra về nhìn thật cảm động.
Subscribe to:
Posts (Atom)