Tuesday, April 30, 2019

VIẾT CHO EM

VIẾT CHO EM
Tôi viết cho em, đôi dòng thơ xưa cũ
Ám mặt núi buồn, gió lạnh gọi tên
Nơi cõi mơ còn đâu đó nhớ quên
Hình dong, dáng vẻ đong trên phận người
Lăn tăn sóng lời du ca bỗng lạ
Ánh mắt trong veo đơm nắng cả trời hồng
Em nhìn chi để sóng động cõi lòng
Trời bâng khuâng gió chòng chành cõi tim
Tôi viết cho em những con chữ du miên
Về thời xưa cũ luyến thương lạ lùng
Để chiều gió lại bâng khuâng
Để đôi ta lại cứ gần rồi xa...
Trầm Nhi
190530-03

QUÃNG ĐỜI

QUÃNG ĐỜI...
(Mến tặng chú Liêm Bùi)
Xòe bàn tay, đếm đong này vốn liếng
Một quãng đời vừa bước, bước chưa qua
Xuân, hạ, thu, đông, bao lần cây thay lá
Mặt trời lên, xuống biết bao là hoài niệm
Người nắm tay người, lưu luyến đắng cay
Vốn nhỏ nhoi, một quãng đời đắm say
Vinh và nhục, ngọt bùi chan nước mắt
Quãng đời nào vội nắm tay nhau thật chặt
Để ngẩn ngơ buồn, bước tới, bước chẳng xong
Chút vốn cỏn con, hoài niệm để trong lòng
Để chiều mây trắng, nắng hồng...ngẩn ngơ
TRẦM NHI
30/04/2019

ĐỔI THAY

ĐỔI THAY
(Tui viết tặng Rosykite)
"Đổi thay này vốn chẳng phải đổi thay"(*)
Giữa những tầm thường rất vội
Người và người giẫm đạp bon chen
Kẻ đớn hèn, kẻ kiêu danh quyền thế
Đổi thay này có phải chăng quá tệ
Hay phận người vốn phần số định mang
Ngày tháng tư, nắng cháy bỏng da vàng
Những hụt hẫng, ngỡ ngàng một thế hệ
Người nhịp bút, nghĩ suy qua dòng lệ
Mắt hoảnh khô chống chế một cõi lòng
Có nhớ gì một khoảng trống rỗng không
Bàn tay lẻ ngày tháng tư bỏng rát
Đổi thay gì giữa cuộc đời biếng nhác
Nghe lòng mình cũng nhàn nhạt trở trăn
Có tịnh tâm lắng nghe những muộn mằn
Có hòn đá lăn mòn rong rêu phủ
Đổi thay này có phải chăng vừa đủ
Một ước mơ, một khao khát bước vào đời
Có ai đó che nước mắt, giấu nụ cười...
(....gượng gạo....)
"Đổi thay này vốn chẳng phải đổi thay"
Trầm Nhi
30/04/2019
Ghi chú: Câu thơ của Rosykite

Saturday, April 27, 2019

ĐƯỜNG THẠCH THẢO

ĐƯỜNG THẠCH THẢO
(Mến tặng anh Phạm Anh Dũng)
Hun hút gió, mờ sương giăng phố núi
Thạch thảo buồn như bài hát gọi tên
Sớm tháng tư, nắng chưa đến bên thềm
Gã độc hành, lãng du vào khung ảnh
Tiếng ngàn thông ru chìm đời ảo ảnh
Từng bước thầm qua góc phố rêu xanh
Hít một hơi không khí mát ngọt lành
Tìm nhân ảnh nơi góc đời đánh mất
Tim tím thôi, giữa màn sương váng vất
Thạch thảo buồn, e lệ nhớ đến ai
Gã vẫn đi, đi tiếp cuộc đời dài
Sương ướt đẫm bờ vai đầy sương gió
Sáng tháng tư bình minh chưa kịp tỏ
Nắng ngập ngừng chưa đến ngõ đã tan
Chút lạnh se, chút nhung nhớ ngỡ ngàng
Đường thạch thảo vương lòng người đi lạc
Trầm Nhi
28/04/2019

Wednesday, April 10, 2019


NHẠT NHOÀ KÝ ỨC


Có một mảnh trời mênh mông_trống rỗng
có một khoảng đời tâm sự ngủ trưa
có một con đường đá truồng như nhộng
có một người ngồi nhìn tim nắng mưa
*
Chút chút xôn xao với đầy câu hỏi
hôm qua tại sao trời lại nhiều mây?
tại sao chim ngàn nhớ rừng vời vợi
và đứa đa sầu duy nhất là tôi?
*
Có những dễ thương trong tôi mọt nhấm
có một góc hồn bụi phủ quanh năm
có một hứng thi ý_lời mọc nấm
chữ nghĩa yên bình xưa chừ phù vân
*
Tôi ngồi ôn lại, hồi hương dĩ vãng
dù giờ nhạt nhoà hình bóng yêu xưa
ký ức thiên nhai sâu trong thăm thẳm
không nhớ nổi mình đang thức...hay mơ?

đông hương

Monday, April 8, 2019

Giấc mơ loài người

Một ngày tôi mơ, mơ thấy lòai người
Người người quanh tôi, bỗng tắt nụ cười
Nhìn lại chung quanh, tôi thấy tôi thôi
Điên điên khùng khùng, giống con đười ươi

Từng ngày tôi đi, đi kiếm bạn bè
Bạn bè quanh tôi, đã mất từng người
Nhìn lại thân tôi, như xác ma trơi
Trôi theo dòng đời, tháng năm buồn vui

Hãy cởi lòng để đời sống vui
Hỡi bạn bè còn lại những ai
Đường ta đi như cơn gió mới
Vuốt ve cho đời, thơm những nắng mai

Hãy mỉm cười nhìn đời sáng tươi
Những nhọc nhằn từ biệt nhé thôi
Nhìn nhau vui bao nhiêu nét mới
Ấm no cho đời thêm những hoa tươi

Hàng ngày tôi xin, xin Chúa nhìn lại
Phật tọa trên cao, sao cứ ngoảnh đầu
Chẳng nhìn anh em, cấu xé nhau đau
Đau cho người Việt, nỗi đau nào vơi

Và này tôi ơi, tôi có cuộc đời
Dù người quanh tôi, sống quá hẹp hòi
Buồn buồn vui vui, tôi hát tôi chơi
Ô hay đới người, giấc mơ mà thôi

Nguyễn Hải

Sunday, April 7, 2019

SỰ SỐNG

SỰ SỐNG
Nơi giông gió, một mình em đứng đó
Hỡi Yggdrasil nhỏ bé giữa đất trời
Nơi cằn khô, sỏi đá chẳng buồn trôi
Em kiêu hãnh, vươn mình trong định kiến
Vào mùa chay thuần thành và linh khiết
Đón bụi tro giữa bão tố cuộc đời
Em nghiêng mình, duyên dáng nở nụ cười
Nảy chồi xanh, vươn mình lên đón nắng
Đứng nơi đây, xả thân mình lẳng lặng
Lắng nghe hồn trời và đất giao thoa
Vạn vật hát khúc hiệp hòa từ ái
Đón hơi thở hân hoan đầy sự sống
Em nghiêng mình, cúi đầu chào cõi mộng
Những diễn suy, những phân định kiếp người
Rồi cũng sẽ bụi tro về Đất Mẹ
Lại cùng em đón ánh nắng xa khơi
Bao ngày nữa, em phục sinh tuần thánh lễ
Hóa huy hoàng, đâm gốc rễ chở che
Bao năm sau em đón gió đi về
Dưới tán lá, bao trùm bao tri thức
Giang tay ôm sinh linh và vạn vật
Em cấp nguồn sống đến muôn nơi
Màu lá xanh phục hiện lại kiếp người
Từng chiếc lá sẽ viết nên huyền thoại
Sóng xô bờ, vẫn dịu dàng từ ái
Quỳ dưới chân, nâng đỡ dáng em ngoan
Rồi mai đây em là những bậc thang
Đưa nhân loại đến huy hoàng lịch sử
Chỉ là em, chồi cây xanh bé nhỏ
Giữa bão giông, vẫn kiên định chính mình
Là sự sống giữa muôn ngàn chứng linh
Hồn tri thức, là muôn đời bất diệt
Trầm Nhi
7 April, 2019

Friday, April 5, 2019

KHI

KHI
Khi nắng đổ, cháy vòm trời khô hạn
Hồn lạc người nơi gió lộng mông mênh
Có thấy không, bóng mây vỡ điềm nhiên
Ôm bão lửa, cả tinh cầu rực cháy
Khi hoàng hôn bao trùm hết cả thảy
Những vu vơ, những chấp nhặt mơ hồ
Hương cỏ thơm cũng là để bâng quơ
Ngày chớm xuân trót dại khờ...nắng đổ!
Khi lặng thinh ôm tim người thổ lộ
Lời thật lòng chẳng mấy độ được hay
Nắng cháy bùng sao lạc mất bàn tay
Chiều bão lửa uống men say vạn vật
Đỉnh thời gian nắng tìm ngày sắp mất
Hồn ngại ngùng hồn lại đứng bâng khuâng
Chút nữa thôi, ráng chiều đỏ thẹn thùng
Cũng rồi tắt...như hồn ai chết lịm
Khi hoàng hôn mang bao điều màu nhiệm
Hong trời chiều bằng vạt nắng thời gian
Anh nghe không lời gió núi băng ngàn
Như kể lại một thời xưa oanh liệt
Chị nghe không lời tình si tha thiết
Thuở học trò đuổi bắt vướng cỏ mây
Thuở dại khờ mực tím loang đầy tay
Màu nhung nhớ một thời xa li biệt
Em thấy không, ước mơ nào bất diệt
Cháy bùng lên theo ngọn lửa huy hoàng
Phút giao thời nơi thiên địa hỗn mang
Ai rạng rỡ, ai ngỡ ngàng đứng đó
Tay vòng quanh, ôm mặt trời rất đỏ
Có mộng mơ, nuối tiếc của một thời
Tai chợt nghe khúc nhạc gió nổi trôi
Để nỗi nhớ tan dần theo vạt nắng
Khi hoàng hôn nhuộm lên màu tóc trắng
Con tim cằn lại loạn nhịp mấy khi
Rồi nhắm mắt nghe tiếng gió thầm thì
Thân tứ đại, cũng là bụi hoen mi
Và rồi chiều cũng lại đi
Và ta rồi cũng còn chi mà buồn...
Trầm Nhi
5 April 2019