Monday, March 28, 2016

LÀ KHI EM VỀ

Thơ: Miên Du Đà Lạt
Nhạc: Vũ Thư Nguyên
Trình bày: Xuân Phú





BIỆT HẠ

(thơ xuôi ngược)

Sông bên cảnh tối ánh trăng mờ
Cuối chuyến đò qua khách mãi chờ
Dòng ngược nước trôi mây thả chậm
Gió phong trời lặng phút hoài mơ
Đông vui phố cũ ngày thôi dứt
Vắng lạnh đêm tàn giấc hững hờ
Lòng nhớ gửi về nơi hạ biệt
Không chiều cảnh họa bức tranh thơ

Không cảnh trắng mây phủ khói mờ
Khách thi hồn vọng thoáng sầu ngơ
Lòng vương vấn mãi đêm say mộng
Bước vẩn vơ quanh lối cuối bờ
Đông ngỡ thấy xưa mùa đến lạnh
Hạ về mong đợi thuở ngây thơ
Dòng trôi sự thế thời thôi vậy
Sông trước cảnh khuya lạc lõng mơ...?

Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp
28.3.2016

Sunday, March 27, 2016

Chuyện tình hoa thủy tiên

Lời nói đầu 


Mỗi chiều trôi qua ! Khi nhìn thấy hoa Thuỷ Tiên loài hoa nâng niu trong cốc nước thanh thoát lạ lùng . Chợt nghĩ đến một mối tình mà suốt nhiều năm qua không quên ! Thật nhẹ nhàng tâm tư lắng đọng khi viết một câu chuyện tình đơn giản đời thường và mang tâm niệm và những hoài bão về một tương lai tốt đẹp của con người.

Ngoài trời xa kia có lẽ những cơn gió sẽ bất tận trôi đi trong luân vũ trong sự chuyển hoá của bầu trời . Thế nhưng con người sẽ nghĩ gì và được gì ! Khi ngăn cách là một định mệnh đau thương của những mối tình thơ ! Rồi bay xa khỏi ngày ngây dại .

Vì thế ! Hôm nay Đông Hoà viết tác phẩm này gửi đến tất cả những ai đã khổ và từng đau khổ vì yêu hãy nghĩ rằng cũng sẽ có một ngày xum họp đừng tàn nhẫn hay vội vã xoá bỏ cuộc đời với tuổi thanh xuân với sức sống mảnh liệt mà nên nén lòng nâng niu sự sống của chính mình. Chờ một ngày những phút giây đến và sẽ đến ! Khi ấy những tình cảm kia cao quý biết bao ......
Đông Hoà ký lục
Chuyện tình hoa Thủy Tiên

Rời Long Xuyên nhà Bằng dọn về Sài gòn ngay sau khi dứt chiến tranh . Cha Bằng khi ấy trạc tứ tuần thất bại trong sự nghiệp nên ông chỉ mua đủ cho gia đình một căn nhà nhỏ ven rạch bãi bồi ven rạch kinh Tắc rỗi huyện Nhà bè .

Căn nhà họ ở nhỏ và khá tồi tàn mỗi ngày khi đi học phải đi rất xa vì lúc ấy Bằng chuyển về học ở trường Hưng Đạo ở đường Cống Quỳnh mà khi xưa phương tiện đi lại là chiếc xe đạp thô sơ hoặc xe khách bờ - rô cũ mèm của Pháp chỉnh trang lại .

Thời học sinh Bằng rất hiếu học và chịu khó mỗi sáng dậy thật sớm ăn cơm nguội qua loa xong là đi bộ đến trường với quãng đường gần năm cây số . Trong học tập vẫn như xưa ! Bằng vẫn nổi tiếng là một tay quậy phá nhưng học giỏi nhưng lúc ấy nơi đây so với trường Chưởng Binh Lễ năm xưa thì khác nhiều . Bằng bị phạt thường xuyên và không được tha thứ trách nhẹ như khi xưa nữa .

Cùng lớp có một cô bạn học xinh đẹp tên là Thuỷ Tiên bạn rất hiền và mến Bằng . Nhiều học sinh trai thời ấy cũng thích bắt chuyện với Thuỷ Tiên nhưng đều bị từ chối nên thuở thiếu thời cho đến về sau Bằng không quên được bóng hình cô bạn học ấy . Những đêm dài mơ màng trong giấc ngủ non nớt mộng mị Bằng thường mơ thấy nàng trong vùng ký ức .

Đêm trăng ánh sáng vàng huyền diệu thu bóng Bằng ngồi một mình bên ao nước xen lẫn trong lá dừa nghe tiếng ếch nhái thi nhau kể chuyện . Càng về khuya cái không khí mùa hè ngột ngạt với tay vốc nước ! Một dòng mát lạnh sảng khoái tâm hồn . Bằng lại nhớ Thuỷ Tiên và hoa thuỷ tiên với một màu trắng thuần khiết .

Buổi sáng hôm ấy Bằng đi học như thường lệ vẫn áo sơ mi trắng quần tây xanh đến trường . Những buổi học mệt nhoài nhưng Bằng lại phấn chấn khi thấy nàng nhìn Bằng khích lệ . Cứ như thế tình yêu giữa họ cũng phát triển hơn .Chiền về có mấy đám bạn học túm dụm nhau ngoài cổng trường chen nhau dành phô mai xí muội ! Tiếng nói cười rôm rã . Riêng Bằng và Thuỷ Tiên vẫn đi cùng và trò chuyện

- Bằng này ! Mình học với nhau chắc chỉ hết năm nay ! Thuỷ Tiên buồn buồn
- Sao vậy ? Có chuyện à ! Bằng hỏi lại

- Mình sắp xuất cảnh ! Muộn thì cuối năm nay lên đường sẽ xa nhau rồi Bằng nhỉ ! Thuỷ Tiên giọng cũng vậy đều và buồn .

- Vậy là khó gặp rồi ! Tôi sẽ rất nhớ Tiên . Bằng xìu mặt

- Sau này cuộc đời và hạnh phúc mình chẳng biết dưa vào đâu ! Bên xứ
người bè bạn xa vắng cả Bằng nữa ! . Mắt Thuỷ Tiên ươn ướt và đỏ nàng sắp khóc và tôi luôn tiếng dỗ dành .

Khi đó Bằng là một học sinh mười sáu tuổi và Bằng cũng đã hiểu được đôi chút về tình cảm nam nữ . Nhưng vẫn còn nhiều điều sâu kín hơn thì chưa biết gì chỉ thấy nhớ nhớ thương thương . Mỗi chiều cứ trôi qua thật gọn ! Vẫn cứ bốn chân thoắt trên con đường hướng về phía chợ Cầu Muối rồi lại cảm thấy thiếu vắng khi một mình về nhà .

Bóng cây gừa chiếu từ vầng trăng tròn rập xuống mặt đất tạo nên một hình thù lạ Bằng lơ đễnh ngó con nước lớn mấy con cá thòi lòi giương hai mắt lộ nhìn như giận dữ vì anh xua đuổi chúng . Chợt nghe nỗi niềm bâng khuâng ! Tâm hồn của gã trai mới lớn mới biết nhớ ! Biết thức khuya một mình trong đêm vắng . Bao đêm trôi qua cũng cứ như thế khiến cho Bằng học được lòng kiên nhẫn đợi chờ và cố công học tập với mộng ước về tương lai hoàn mỹ . và bài học ấy đã giúp Bằng rất nhiều cho sự thành công trong cuộc đời .

Bằng ngập ngừng đứng bên cổng nhìn vào sân trường Hưng Đạo . Hôm nay là hôm cuối cùng của lớp trước hè ! Mọi người ai nấy tất bật vui vẻ chỉ riêng Bằng cứ cảm thấy buồn . Các lớp rồi cũng đóng cửa cảnh vắng bắt đầu dần đến khi tất cả vội vã ra về bỏ lại một sân trường vắng ngắt . cây phượng trước sân và các hàng cây hai bên hông trường cũng trổ những đài hoa hình cánh bướm . Chợt thấy Thủy Tiên vẫn còn tư lự gác tay lên chiếc cặp sách .

- Tiên này ! Mình đi ăn chè nha . Bằng đề nghị

- Ừ ! Mai nghỉ học rồi ! Buồn quá . Thủy Tiên nói nhỏ

- Bằng sẽ đến thăm Tiên mà !. Bằng nói tay vịn cây phượng

- Lần này là cuối rồi ! Tháng sau cả gia đình mình xuất cảnh ! Thủy Tiên thở dài sườn sượt

Bằng chết trân ! Tất cả như định mệnh ! Không còn nhau ư ! Mỗi kẽ mỗi nơi đời chia biệt trong những ngày tha hương liệu có còn chăng những dấu vết ngày xưa của Bằng và Thủy Tiên . Bằng lấy tay với bứt nhẹ cọng lá trong quán chè rồi huý hoáy xé như xé cả tâm hồn mình trước viển cảnh biệt ly . Trời hôm nay oi ả ! Cái khí hậu nóng kèm theo hơi nước xộc vào mũi Bằng khẽ nhăn mặt bước vội sang đường . Nhà Thủy Tiên kia với cái hàng rào bông thược dược phất phơ theo gió . ………..

Hôm nay ! Cuối cùng ngày đi cũng đến . nén lòng ! Bằng đến nhà Thủy Tiên thật sớm . Cả nhà đang vội vã xếp dọn hành lý riêng Thủy Tiên vẫn thu lu trong góc nhà và chỉ đứng lên khi thấy Bằng đến . Nước mắt bắt đầu rơi sau một đêm dài chịu đựng . Thuỷ Tiên khóc thật lâu ! Như chưa hề được khóc ! Chưa hề đau khổ và đau đớn trước buổi biệt ly ! Không biết bao giờ gặp lại . Buổi chiều trên sân bay Tân sơn nhất thật rộn rịp người đi kẻ đến quần áo sang trọng . Tiếng máy bay chuyên cơ ù ù đáp xuống bay lên gây nên một cảm giác xa xôi .

Bằng khoanh tay đứng yên một chỗ nhưng tâm hồn dậy sóng ! Mai sẽ không còn gặp Thuỷ Tiên nữa ! Từng ngày qua trên đường về không còn thấy nhau . Nghe hoang vắng trong lòng bấc giác Bằng thở dài ngao ngán cho số phận số kiếp con người ly hợp .

- Tiên này ! Mai chắc đến nơi nhớ gửi thư nghe đừng buồn nữa ! Vui chút đi vì nếu như còn duyên chúng mình thế nào cũng gặp lại . Bằng tuy nói thế nhưng đôi mắt cũng đỏ long lanh theo sự dồn nén của mình .

- Ở lại cho Tiên lời từ giã mấy bạn nghe Bằng nhớ giữ gìn sức khoẻ ráng học để đạt thành sự nghiệp Tiên sẽ luôn nhớ Bằng mà ! .

Thuỷ Tiên nói đến đây rồi gục đầu vào vai Bằng khóc như mưa . Bầu không khí ngột ngạt trôi qua sau khi cách ly kiểm tra hành lý gia đình Thuỷ Tiên cũng vào sâu trong sân ga . Chuyến bay đến tất cả lên máy bay những cái ngoắt tay từ giã của nhiều người trong khuôn mặt vừa buồn bã đăm chiêu hớn hở .

Ra về trên chuyến xe buýt đông người Bằng lặng lẽ hồi tưởng từng dòng lưu niệm chợt nhớ Thuỷ Tiên ! Loài hoa thuỷ tiên của lòng ! Chợt thương tiếc dâng cao rồi lẩm bẩm :”giá mà Tiên không đi xa nhỉ !” … . .

x x
x
Vào quán kem năm xưa Bằng chọn chiếc bàn nhỏ cạnh khóm cây kiễng năm xưa hai người cùng ngồi . Vẫn như thế ! không thay đổi gì ! Hai mươi năm qua rất nhanh như một cơn lốc xoáy mòn đi tất cả ! Luôn cả cái tuổi thơ niên thiếu học trò . Hôm nay Thuỷ Tiên sẽ về sau bao nhiêu thời gian xa cách ! không biết cái giây phút thiêng liêng khi hai người gặp nhau sẽ như thế nào ! Đau khổ ! Uất nghẹn hay vui sướng .

Trong bộ âu phục Bằng ngồi đúng cái chỗ năm xưa nhìn ra phía con đường ngày xưa hoang vắng nay nay ồn ào tiếng xe máy chạy . Yên lặng nghe một bản nhạc trầm buồn từ trong phát ra mang âm hưởng như chia một nỗi buồn sâu lắng . Bằng đọc lại ký ức mình chầm chậm sau nhiều năm thương nhớ rồi hồi hộp khi nhìn kim đồng hồ nhích dần đến thời gian gặp gỡ .

Tiếng xe thắng két gần quán kem cửa mở một người phụ nữ bước xuống trên mặt giặm đôi kính đen với tào áo dài cũng màu đen lấp lánh kim tuyến . Bằng ngó về phía xe và không khó lắm vẫn nhận ra đó là Thủy Tiên tuy theo thời gian nét người có nhiều thay đổi .

Bằng đứng lên ! Chiếc cốc trên tay rơi xuống vở toang ôi ! Phút giây hội ngộ trong hồi hộp từng giờ của khắc khoải chờ đợi sao quá cảm động thế này ! Rung rung từng bước tay nắm thật chặt ghì vào vạt áo Bằng chầm chậm bước ra những bước đi của nỗi niềm ! Thủy Tiên đứng chết trân Bằng đấy ư ! Trái tim nàng cũng lay động thật nhanh theo ánh mắt phút chốc định thần nắm lấy tay Bằng

- Ô ! Anh Bằng …….. ! Thủy Tiên khóc nước mắt nàng len giữa đôi kính chảy ròng xuống hai má . Lấy khăn tay khẽ lau Bằng thấy mắt mình hơi cay ! Hai mươi năm ! Tuổi ngày xưa hoa mộng cuốn xa ! Bây giờ đối diện nhau tất cả như dừng lại thật lâu ! …..Thật lâu ! Như đễ ngắm một đôi người vừa hiện diện trên cõi đời .

- Em đi lâu quá Tiên à ! bằng xoa bàn tay nàng và Thủy Tiên cứ để yên như vậy

-Anh Bằng ! Em nhớ anh rất nhiều mình xa nhau lâu ghê . Em tưởng không còn gặp được anh

- Cuộc đời chờ đợi thật dài ! Nhưng cũng ngắn với chúng mình . Bây giờ ai cũng có đôi hết rồi !.

- Anh lấy vợ chưa ! Thủy Tiên hỏi

- Chưa ! Vì chỉ yêu mỗi mình em còn em ! Bằng hỏi lại

- Em thì vẫn như xưa Chưa lấy chồng ! Chẳng ai thích hợp với em cả chắc chỉ có anh .Bây giờ anh làm việc gì bên đây !

- Anh dạy học và viết văn em à ! Chí ít cũng mười lăm năm rồi còn gì ! Bằng bâng quơ rồi hỏi lại Thủy Tiên

- Thời gian qua em làm gì bên ấy ?

- Em tốt nghiệp đại học xong nhưng rất khó tìm việc đành an phận với chức thủ thư . Thủy Tiên vừa nói vừa kễ hết những gì bao năm qua nàng đối diện .
Cõi lòng của hai người cũng sống lại theo từng lời đổi trao . Hai người ôm chầm lấy nhau mắt hoen mờ trong thổn thức ! Ngoài kia tiếng cười nói lao xao tiếng Việt pha lẫn tiếng Anh có vài người bạn ngoại quốc cũng tìm đến .Thủy Tiên xin phép Bằng đứng lên tiếp khách.

- Chút nữa mình nói chuyện tiếp nghe !

- Em tiếp họ đi anh sẽ chờ ! Bằng nói .

Chờ ư ! Chỉ còn một khoảnh khắc nữa hai người sẽ bên nhau bao nhiêu ký ức trôi về . Ảo ảnh ..... Thực tế !.... Không biết có còn vây lấy họ không ?. Bằng hớp một ngụm nước từ chiếc ly mà chủ quán đã thay khi nãy . Bầu trời bên ngoài cửa kính nắng lớn cơn gió đâu nhẹ thổi đưa đẩy mấy ngọn lá cây ven đường ...... Kỷ niệm một thời niên thiếu như theo các đám mây bay về bên anh tất cả hoà quyện một sự sung sướng hạnh phúc đọng lại từng chút ..... Rồi Thủy Tiên cũng đến bên Bằng và đôi mái đầu quen hơi dần . Họ cảm thấy chân trời tình ái rộng mở ! Kể từ bây giờ ! Phút này không ai có thể ngăn cách họ .

Lễ cưới hai người tổ chức trọng thể tại Nhà Thờ Đức Bà . Trong buổi lễ trang trọng tất cả mọi người đều tỉnh tâm hướng về chính điện nơi có Thánh giá của người . Họ Cầu Nguyện vì Đức Tin Sự Sống của Chúa trời và xin Đức Thánh Linh ban cho họ một cuộc đời vợ chồng vĩnh cửu . Đức Cha xứ làm phép Thánh Giá và các thủ tục lễ cưới trong sự hoan hỉ của nhiều giáo dân . Tiếng Chuông Nhà Thờ vang lên ngân nga đón chào một hạnh phúc mới tràn ngập tình thương yêu dưới ánh bình minh Thánh Thiện .

Họ bước ra cổng nhà thờ hướng về Tượng Đức Mẹ đôi bóng người quỳ thật lâu trong lòng vang lên lời khấn nguyện sâu thẳm . Bầu trời như sáng rực lên theo từng bước chân họ đến chân trời hạnh phúc ………….%

Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp

Saturday, March 26, 2016

VẪN CÒN NHỚ EM

(thơ xuôi ngược)

Hoa phượng tím rơi nhẹ dưới hiên
Huế về đường phố trắng mây viền
Tà dương bóng khuất trăng mờ tỏ
Lạc bước đêm buồn phút lãng quên
Tha thiết giọt sầu vương vấn mãi
Luyến lưu hồn vọng đắng cay thêm
Xa ngày tháng muộn thương còn giữ
Ta vẫn nhớ em đợi dưới thềm

Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp
3.2016

Friday, March 25, 2016

CHỜ NHAU




Thơ: Nguyễn An Bình
Nhạc: Vũ Thư Nguyên
Trình bày: Quỳnh Dao
Karafun by: Dĩ Vãng Buồn



BEAT - BẤM ĐÂY

OAN KHUẤT

Truyện ngắn: Đông Hòa

Đường vừa khóc vừa mặc quần áo lại cho Diễm giờ đây chỉ còn là cái xác loã lồ không hồn lạnh cứng . Mới khi ấy không lâu lắm hai người còn ngồi bên nhau trao đổi tâm sự về một ngày hạnh phúc sắp đến . Thật đau lòng ! Họ đã yêu nhau hơn ba năm và ngày cưới gần kề thì……… Một toán công an hình sự vừa đến đầu tiên sau khi phong toả khu vực người trưởng nhóm tiến đến vỗ vai kêu Đường tránh ra một bên và tiến hành thu thập chứng cứ cho công tác điều tra . Một điều tra viên có nhiệm vụ hỏi Đường vì sao anh có mặt nơi đây và hai tay anh tại sao dính nhiều máu . Đường lắp bắp không trả lời suông phần vì quá đau lòng trước cái chết của người yêu anh khóc thật nhiều ! . Xác chết của cô gái liền được gió gém lại chuyển lên xe vài nhân viên tìm manh mối từng chút một . Họ tìm đươc một cây tuốc-nơ-vít mà Đường vất vào bãi cỏ ướt khi nãy . Hai nhân viên mang găng tay cẩn thận gói lại những cọng cỏ dính máu một người rắc phấn tìm dấu giày dép và dấu tay và đổ khuôn các dấu giày còn mới tại hiện trường . Họ cẩn thận từng chút vạch từng cọng cỏ cố tìm được thêm những chúng cứ ít ỏi để bổ xung cho công tác điếu tra vụ án . - Đội trưởng ơi ! Tôi thấy xác cô gái này bị một vật tròn cỡ 6 ly đâm giữa tim có thể là cây tuốc-nơ-vít chúng ta vừa tìm được . Viên công an tên Hoàng nói - Đội trưởng ! Đây là mấy mẫu tóc được tìn thấy trên tay và thân thể xác chết tôi đã gói lại ngoài ra hiện nay vết thương đâm ở bụng nạn nhân cho thấy đó là một vật sắc nhọn có thể là dao . Viên công an tên Thuỵ nói tiếp - Vậy anh cho lấy khẩu cung gấp đối tượng xem ! viên đội trưởng nói - Dạ cái đó để em ! Viên công an tên Hoàng nói tiếp Sau đó viên công an tên Hoàng cho lấy lời khai của Đường phần vì quá đau khổ lý trí tâm tư không bình tĩnh cho nên Đường nhận bừa hết tội cho dù không phải mình làm mà vì muốn chết cho trọn tình với người yêu . - Anh hãy kể lại các tình tiết mà anh đã thực hiện . viên công an nói Đường gật đầu không nói gì mắt vẫn ngây dại - Có phải anh đâm cô gái bằng cái tuốc-nơ-vít không Đường lại gật đầu và cũng không phản ứng gì - Vậy sau anh còn đâm cô ta nơi bụng bộ anh thù cô ta lắm hay sao ? . Viên công an tiếp tục hỏi và Đường thì cú tiếp tục gật đầu - Trong quá trình đâm cô gái con dao anh đã liệng đi đâu chỗ nào ? - Dưới sông ! Đường nói đại cho qua Viên công an kêu vài người đến sục một khoảng lớn ven sông mấy tiếng sau họ vớt được một con dao kiểu Thái lan đã cũ . - Có phải vật này không ? Viên công an cẩn thận đưa con dao lên hỏi Đường - Phải ! Chính nó . Đường trả lời cộc lốc Viên công an huý hoáy ghi chép biên bản xong đọc sơ cho Đường nghe rồi bắt Đường ký tên còng tay dẫn ra xe . - Anh Khánh ! Đối tượng đã nhận tội chủ mưu vụ án . Viên công an tên Hoàng nói - Anh đã lập biên bản chưa ! Viên đội trưởng hỏi - Rồi ! Và tôi đã niêm phong tang vật gởi về phòng pháp y để phân tích AND và loại máu dính trên hung khí mẩu tóc vương lại trên xác nạn nhân ạ !. Viên công an tên Thuỵ nói tiếp một hơi - Này Hoàng ! Cậu xem lại vết máu dính trên tường gần bãi vữa thừa tôi thấy hình như đó là do vật sắc nhọn gây ra . Viên đội trưởng nói với vẽ chú ý ! - Ngoài ra đôi giầy cũ tôi cũng thấy có dấu máu cậu xem thử có cùng cỡ chân đối tượng không ? Cậu lấy mẩu các dấu giầy chung quanh hiện trường để sau này phục vụ công tác điều tra tiếp khi có yêu cầu . Khánh nói tiếp và ra lệnh cho thuộc cấp - Dạ cái đó em xem rồi ! xung quanh đây máu phún rất nhiều nơi chỗ nào cũng có . Viên công an tên Thuỵ nói tiếp và lấy gắp kẹp đôi giày cho vào túi . - Thôi nếu vậy anh hãy ghi mấy chỗ mà tôi nói là " lưu ý " Để sau này có cơ sở nếu phải điều tra tiếp tục . Khánh nói tiếp và lấy tay chỉ vào góc tường . Người đội phó tên Thành vẫn ngồi yên một chỗ do hôm nay anh bệnh tuy nhiên anh vẫn theo đoàn mà không tham gia công tác điều tra anh nhìn rất kỹ mọi thứ không bõ sót chi tiết nhỏ nào ! . - Anh Khánh này ! Tôi cảm thấy còn cái gì khuất tất . Thành vừa nói vừa chỉ vế phía Đường- Anh ta trông rất khổ sở và mệt mỏi không có dáng của kẻ gây án . Thành nói thêm - Anh mệt cứ nghĩ ! Khánh cào nhào - Nãy kêu ở nhà không chịu theo chi mệt vậy ? Tôi thấy tất cả rất khớp với vụ án duy có điều không phải do một người gây ra vả lại kẻ phạm tội khi gây án bị bắt ai không ủ rũ . Viên đội trưởng tên Khánh nhận định . - Tôi cũng nghĩ vậy ! Nhưng tôi lại thấy làm sao ấy ? Còn bây giờ chúng ta sẽ làm gì ? . Thành hỏi tiếp - Biên bản thì tôi tạm giữ để mai làm báo cáo còn bây giờ xong việc mình về thôi - Sau khi thu dọn sơ bộ và rắt thuốc sát trùng thì tất cả lên xe về đồn . Riêng Đường thì bị giải vào nhà giam ngay trong ngày . Trong lúc mọi người vui vẻ vì vụ án đã tiến triển thuận lợi riêng Thành vẫn phân vân vì anh nhìn thấy thái độ quá thành khẩn của đối tượng và vật chứng của vụ án chưa được hoàn hảo một số nơi vì trời mưa lâm râm ướt cho nên cũng cản trở khá nhiều công tác điều tra . Sáng hôm sau ! . . . . . . . . . . . . . . - Thành này ! biên bản hôm qua tôi quên khấy ở đâu rồi ? Khánh vừa nói vừa lục tủ cả hai tìm đến trưa vẫn không thấy . - Có lẽ anh đánh rơi lúc giải đối tượng vào trại giam rồi cũng nên ! Thành vừa nói vừa suy nghĩ - Vậy bây giờ tìm không được phải làm sau đây ? Khánh phân vân - Anh còn nhớ những chi tiết vụ án không ? Thành lại hỏi - Còn nhớ vì mới đây mà . thôi ! Để tôi viết lại vậy ! Chiều đem qua trại giam kêu hắn ký lại . Khánh nói cho qua chuyện . Nói xong Khánh lấy giấy ra viết lại toàn bộ nội dung vụ án tuy nhiên đã bỏ sót rất nhiều chi tiết nghi ngờ mà anh đã kêu điều tra viên ghi nhớ . Sau đó lấy xe đi về hướng trại giam . - Chào ! Xin cho tôi tiếp xúc với phạm nhân Huỳnh Tấn Đường để lấy khẩu cung . - Anh chờ ! Để tôi cho người dẫn giải đối tượng ra ! Viên sỹ quan cai ngục nói . Đường đã được dẫn giải ra ngồi trước mặt Khánh qua một đêm không ngủ trông anh hốc hác đến thảm hại - Anh không được khoẻ à ! Câu hỏi hơi ngớ ngẩn Khánh vừa thốt ra - Tôi không ngủ được ! Thật là một ác mộng mà đời tôi phải gặp . Đường trả lời - Thế sao anh ký vào biên bản nhận tội . Khánh hỏi đột ngột - Tôi bị sốc ! nhưng sống hay chết giờ đối với tôi chẳng ý nghĩa gì ! - Tôi rất thông cảm với anh ! Nhưng tôi là người điều tra và tất cả những gì tại hiện trường thật bất lợi cho anh !. Khánh vừa nói vừa cắn bút . Đăm chiêu suy nghĩ một hồi Đường nói chậm : - Mọi việc do số phận ! Tôi lỡ nhận rồi không còn gì nói nữa. - Tôi cũng buồn cho anh ! Theo nhận xét và kết quả điều tra cho thấy không phải chỉ một người anh nghĩ sao ? . Khánh vừa nói vừa dò xét - Tôi cũng không biết ! Thôi cứ mặc nó vậy ? Bây giờ tôi cũng không biết nói cái gì cả . Khánh chìa tờ biên bản vừa viết hôm qua và biên bản lấy cung mới viết xong về phía Đường và nói : - Anh đọc cho kỹ rồi ký tên vào ! Nếu anh không đọc được thì tôi đọc cho anh nghe . - Không cần đâu ! Tôi ký luôn . Đường không để tâm tới việc mình sẽ lãnh một bản án rất nặng nề anh vội vã ký tên và buổi hỏi cung cũng chấm dứt. Người cán bộ trại cũng đưa anh trở về phòng giam . Một số tù nhân cùng chung phòng với Đường xúm xít lại hỏi : - Anh có bị đánh không ? Có bị ép cung không ? - Không ! Họ không đánh tôi vì tôi đã ký vào biên bản rồi ! Đường nói bằng giọng buồn buồn - Anh dại thật ! Hôm qua anh nói với tôi anh bị oan mà . Một phạm nhân nói - Nhưng tôi không thể làm khác ! Không hiểu tại sao các vật chứng nó cứ đúng đối với tôi . Đường buồn rầu nói - Vậy anh ký luôn à ! Tử hình chứ không giỡn chơi đâu ? Một phạm nhân khác lại nói - Nhưng thôi bây giờ lỡ hết rồi ! nếu số phận anh còn thì hy vọng họ hỏi cung anh lại lúc ấy anh nhớ nói anh bị oan ! Nhớ không ? Một phạn nhân lớn tuổi mặt bặm trợn có lẻ là một tay anh chị trong giới giang hồ nói - Tôi nghe lời anh ! Đường nói cộc lốc rồi tìm một xó nằm thiếp đi vì mệt mỏi . Trong giấc mơ anh thấy mình đứng trước một lâu đài rất đẹp và Diễm đứng trước cửa đưa tay vẩy vẩy anh trong một tà áo trắng của Thiên thần anh lại đến và cùng Diễm tiến vào trong . Bên trong thật hoa lệ và uy nghi . Những Thiên thần có cánh bay bay chung quanh vây lấy anh như muốn chúc cho anh một hạnh phúc vĩnh cửu ………Rồi cũng giấc mơ này anh lại thấy mẹ anh ngồi bên song cửa nhìn về phía anh không chớp mắt với vẻ mặt u tối buồn bã . Anh chạy vôi lại kêu :” Mẹ ơi …… mẹ ơi ……con đây !” Tiếng nói của anh như hút vào khoảng không cô tịch . Anh vội chạy lại nắm lấy song cửa ôm bóng dáng mẹ anh … . nhưng tất cả như tan trong không khí choàng tỉnh anh thấy mình đang nắm tay vào song sắt tay anh bật máu tươi ! Anh chợt khóc . Ôi ! Nước mắt của niềm uất hận và oan trái nước mắt của số kiếp anh vương mang nước mắt cho người mẹ chờ đợi anh từng đêm tối cô đơn lạnh lẻo . Anh hối hận và thèm được sống để phụng dưỡng cho mẹ già trong những năm tháng cuối cuộc đời . - " Diễm ơi ! Có lẽ chúng ta đã mang những tội tình từ kiếp trước kiếp này là oán trả hay chăng…… . . nỗi lòng anh đau buồn vì mất em sự đời thật vô cùng bi đát với hai ta nhưng mẹ anh vẫn còn và phải sống vì điều này " Đường nhẩm nhẩm nói một mình như người điên . Khánh vừa về tới cơ quan vừa bước vào phòng thì thấy Thành ngồi đó từ bao giờ với vẻ mặt đăm chiêu. - Anh Khánh mới về à ! Tôi có chuyện muốn bàn sơ với anh về chuyên án vừa qua . - Phạm nhân ký nhận rồi ! Chúng ta kết thúc điều tra thôi cho rồi còn phải chuyển hồ sơ sang Viện công tố nữa . Khánh nói - Nhưng khi nãy bên phòng giám định pháp y gửi biên bản giám định tôi thấy có mấy khoảng không rõ ràng lắm anh nhìn này vết dao đâm vào nạn nhân không khớp với tang vật tuy có cùng kích thước . Vừa nói Thành vừa chỉ vào hình ảnh - Còn vết thương ngay tim do tuốc-nơ-vít như tang vật thì chỉ khớp 85 % thôi ! mà anh cũng biết ngành chúng ta cần phải chình xác trong công việc . Thành nói tiếp - Đối tượng đã nhận tội rồi ! Chúng ta đâu có ép cung ? Nghi phạm khi ấy để lại rất nhiều dấu tay và vết máu tại hiện trường ngòai ra khi thử AND các mẩu tóc trong đó cũng có tóc của nghi phạm như cây tuốc-nơ-vít trên hình này dấu tay rất rỏ và có dính nhiều máu của nạn nhân đôi giầy vừa cở chân của nghi phạm . Khánh vừa nói vừa chỉ vào hình và lật biên bản cho Thành xem . - Anh có nghĩ rằng Đương sự muốn tự sát không ? Chúng ta là người làm công tác điều tra việc luôn luôn nghĩ đến sự công bằng là điều phải làm . - Thành này ! Tôi với cậu làm chung nhiều năm không phải không biết tính của cậu và cũng biết nhiều về cách làm việc và hành xử với những vấn đề khó khăn nhưng hôm nay là việc thực tế không có cái gì phản biện được thì thôi chấp nhận như vậy đươc rồi !. Khánh vừa nói vừa cao mặt tỏ vẻ không vui - Nói vậy thôi chứ tôi không có ý gì ? Và nếu anh có làm biên bản chuyển sang Công tố viện thì anh đừng để tên tôi !. Thành nói - Cái đó thì rỏ rồi ! Tôi sẻ không đề cặp đến anh trong vụ án này . Khánh nói xong thì xếp hồ sơ lại chuẩn bị đi sang Viện kiểm sát . Thành ngồi lại anh rất buồn vì sự việc và suy nghĩ về một viễn cảnh đen tối của phạm nhân . Anh lại nghĩ đến bà mẹ già của Đường bà khóc thật nhiều vì con . Lại nhớ khi tiếp xúc mẹ Đường bà vừa nói vừa khóc : - Con tôi nó rất hiền và hiếu thảo không ai trong cái xóm này mà không thương mến nó ! nó bị oan hay sao đó cậu ơi ! Giúp dùm mà cậu ơi ……….bà lại khóc lại kể lể đến những ngày mà Đường và Diễm còn quấn quít bên nhau thương yêu nhau và họ sắp cưới nhau hôn lễ sẽ cử hành không lâu lắm nữa . Thành rất đau lòng nhưng anh không làm gì được vì vật chứng và tang chứng hầu như đã có nhiều dính líu đến Đường nhưng trong thâm tâm anh vẫn nghĩ là Đường muốn tự sát .Thành xoa vai bà cụ rồi an ủi nói - Bác yên tâm ! Rồi có lẽ sự thật vẫn đúng và có khi anh ấy được minh oan còn rất nhiều chuyện ở phía trước nhưng bác hãy làm một lá đơn tường trình đem xin ý kiến và kết luận về nhân thân gửi đến cơ quan điều tra xem ! Có khi thấy như vậy việc điều tra vụ án sẽ được quan tâm hơn - Cháu ơi ! Bác ....thôi thì trăm sự nhờ cháu vậy ? Nếu thấy người ngay mắc nạn thì xin cháu cứu giúp giùm . Vừa nói vừa khóc nước mắt của bà tuôn rơi làm cho Thành thêm chua xót cho một số kiếp con người mà công lý đang nắm họ ! Tội không chưa biết được . Thành trở về lòng đầy nặng trĩu những ưu tư đếm cơ quan thu xếp hồ sơ xong thì thầy Khánh cũng vừa vào - Anh Khánh mới về à ! hôm nay có việc gỉ không ? - Hôm nay không có vụ án nào lớn chỉ linh tinh thôi ! Mấy đứa cũng làm hết rồi !Tôi mới từ Viện kiểm sát về . Khánh vừa nói vừa đút tập hồ sơ vào bàn - Anh đã trình hồ sơ khởi tố vụ án rồi à ! Thành hỏi thêm - Xong rồi ! Và viện công tố đã thụ lý và đang hoàn tất hồ sơ xét xử . - Thật tội nghiệp ! Tôi vừa tiếp xúc mẹ đối tượng và công an khu vực với người dân nơi đối tượng sinh sống nói chung nhân thân rất tốt ! Đương sự là người hiền lành . - Anh Khánh ! Anh rà soát lại xem có cái gì có thể biện hộ cho nghi phạm không ? Nếu có đó là con đường sống của anh ta . Thành vừa nói vừa suy nghĩ . - Tôi biết mà ! Chẳng lẽ làm án cả chục năm mà không nghỉ đến việc nàn hay sao ? Tôi cũng như cậu khác gì đâu ? Tất cả vì công việc ! Chuyện đúng sai thì do chứng cứ vụ án nói chứ mình làm được cái gì đây ! Khánh nói nhanh Sau đó cả hai ra về Khánh đi bên những lãnh đạo và luôn nói về các vụ án còn Thành Tha thẫn một mình anh đăm chiêu suy nghĩ về vụ án ! Nhưng càng nghĩ càng tối hơn bế tắc hơn . Về đến nhà thì nhà khoá cửa có lẽ vợ anh đã đi đón con . Cuộc sống vẫn bình yên và sinh hoạt vẫn như vậy không thay đổi Thành suy nghĩ nếu trong một cuộc sống bình yên và vui vẻ thì trên đời sẽ không có đau khổ cũng không thấy những cảnh xót lòng tâm tư và nỗi lòng cứ xâu xé anh . Anh lại nhớ những tử tội trước lúc hành quyết không ăn nổi một bữa ăn cuối cùng tay chân run lẩy bẩy anh mới thấy giá trị của sự sống " Thật vô giá " Thành bước chân về nhà vợ anh cũng vừa dọn cơm xong thấy anh nét mặt không vui liền hỏi : - Anh Thành ! hôm nay lại khó ở à . - Không anh khoẻ nhiều rồi ! Em yên tâm không có gì . Thành nhỏ nhẹ - Bố này ! Hôm nay bố chẳng rước con con giận bố đấy . Bé Huyền vừa nói vừa cấu tay Thành - Thôi nào ! Lát nữa bố ngũ với con nhé vậy là huề phải không nào . Vừa nói Thành vừa bẹo má con. - Mai anh có việc gì quan trọng không anh . Hương vợ Thành hỏi - Mai anh cũng ít việc nếu về sớm anh sẽ nấu ăn phụ em ! Vậy được chưa - Ôi ...! Anh thật là ......hay ! Hương vừa nói vừa cười lấp lửng . Và cả buổi tối hôm ấy cả hai vợ chồng nằm bên nhau chính giữa là bé Huyền tình thương của hai người . Họ kể nhau nghe những gì mà họ trải qua trong cuộc sống hàng ngày và định hướng về tương lai sắp đến họ rất hạnh phúc tuy rằng gia cảnh cũng không mấy khá giả . Bình minh lại đến trên bầu trời phía đông cái vầng hào quang đỏ thắm cũng vừa xuất hiện ánh sáng dịu dàng phủ xuống trại giam . Nhưng trong kia chỉ có bóng tối lờ mờ của cái cửa sổ nhỏ xíu trên cao lại hướng về phía tây cho nên căn phòng càng tối hơn . Bên trong những người tù họ xanh xao vàng vọt vì bị giam cầm quá lâu và phần do ăn uống không được . Những ngày bị giam vừa qua thân hình của Đường tiều tuỵ hẳn anh đã ốm đi rất nhiều cho dù các bạn tù chung phòng luôn tìm cách giúp đỡ an ủi vực dậy tinh thần của anh . Nhưng ai mà có thể an lòng trong khi tận mắt chứng kiến cảnh đau lòng của mình anh lại nghĩ đến mẹ anh bây giờ không có anh trong mỗi tối hãm mình đơn chiếc trong căn nhà nhỏ lạnh vắng với một ngày mai đen tối . Mệt mỏi vì qua một đêm dài không ngũ Đường thiếp đi lúc nào không hay biết . Trong giấc ngủ Đường lại mơ thấy mình đang đứng giữa một vùng đồi núi trên cao là một ngọn sừng sững những vách đứng như những hi vọng mà anh muốn có dưới kia là một thung lũng sâu hoắm như muốn nuốt chửng chôn anh vào niềm đau của oan khuất . Anh lại thấy mình đang đứng trong một cao nguyên rất rộng giữa một con đường hai bên là hai hàng thông nhỏ chi chít những đọt non mới nhú . Diễm như đang đứng kia trong một tà áo trắng thuần khiết như đang cười với anh rồi lại khóc với anh anh vội chạy đến nhưng tất cả tan vào trong hư vô ..... Các ý niệm trong giấc mơ cùa anh cứ như đi ngược đi xuôi trong suy nghĩ của anh . Anh lại thấy mình đang đứng trước một giá treo cổ cái sợi dây thừng thòng lọng to tướng đang đong đưa trước mặt anh như lưỡi hái của tử thần . Anh lại nhớ đến Nguyễn Tường Vân trong một cái chết tội lỗi vì người khác . Rồi tất cả những việc ấy trôi qua anh lại thấy mình thật yếu đuối run rẩy trước những họng súng đen ngòm đang chĩa về mình và nghe những loạt súng khô khan ngực anh vở nát . Anh thét to :" Trời ơi ! Khổ thân tôi " rồi choàng tỉnh ! Một cơn ác mộng như giam hãm anh vào trong địa ngục sau những chấn song sắt . Phiên toà diễn ra vào buổi sáng họ đưa anh đến từ trại giam thay cho anh một bộ đồ tù mới có sọc ngang . Đi ngang vào phòng xử án anh chợt nhìn thấy mẹ anh anh muốn vẫy gọi nhưng hai tay của anh đã bị còng . Anh chỉ biết hướng mắt kêu :" Mẹ . . . . Mẹ ơi " Viên cảnh sát áp giải đưa anh nhanh khuất vào cánh cửa lớn nơi phiên toà sơ thẩm sắp sửa khai mạc rất nhiều người trong xóm anh và xóm của Diễm đến để chứng kiến phiên toà xét xử . Phiên toà bắt đầu diễn ra sau khi đọc bản cáo trạng bản luận tội của Viện kiểm sát nắm quyền công tố Trong phần nghị án họ trưng ra những tang chứng vụ án tuy không thuyết phục lắm nhưng gắn kết với các tình tiết vụ án thì anh lại không thể không có tội . Các luật sư bên bị lẫn bên nguyên đều biện hộ về phía anh và nói những điều có lợi cho anh nhằm giảm nhẹ hình phạt cho anh . Tuy nhiên ! những lời của họ như tan vào không trung . Sau lời nói cuối cùng trước phiên toà anh nói mình bị oan nhưng nào có ai nghe thấy đâu ? Những chứng cứ vật chứng họ đem đến toà đã bóp nghẹt lời nói của anh . Cuối cùng sau khi hội thẩm Toà án củng bắt đầu tuyên án . - Mời tất cả mọi người đứng lên . Viên Chánh án nói - Bộp . . . . . . . bộp . . . . . . . bộp ! Mọi người hãy yên lặng . Viên Chánh án lấy chiếc búa gõ trên bàn và đọc bản cáo trạng luận tội lại lần nữa và mức án do viện công tố đưa ra rồi dõng dạc tuyên : - Qua các tình tiết và sự việc xảy ra như trên các nhân chứng vật chứng thuyết phục cho thấy động cơ giết người của bị cái thật quá dã man tàn bạo đã cướp đi sự sống của một người con gái còn tràn đầy tuổi xuân và cũng sắp sửa là vợ của bị cáo . - Cho nên ! Hôm nay Toà thấy rằng không thể tha thứ cho bị cáo cho dù bị cáo có nhân thân tốt . Nay chiếu theo điều luật hình sự .Toà tuyên án ! Tử hình đối với bị cáo vì cần thiết phải cách ly vĩnh viễn bị cáo ra khỏi đời sống xã hội và làm gương cho người khác . Bị cáo có quyền kháng cáo lên cấp cao hơn hoặc làm đơn xin ân giảm án tử hình trong vòng bảy ngày . Phiên toà kết thúc tại đây ! Viên Chánh án nói xong tất cả mọi người tham dự phiên toà rân ran bàn tán lời ra tiếng vào thật hỗn độn và ra về . Họ còng tay Đường lại và dẫn giải ra xe bít bùng Đường cố ngoái lại nhìn mẹ anh lần cuối cùng nước mắt anh rơi .......anh khóc thật nhiều ! Khóc cho sự chia lìa với mẹ anh khóc cho mối tình của anh với Diễm Khóc cho cuộc đời khốn nạn của anh sự bẽ bàng của sự sống và niềm đau cứ dấy lên liên hồi như báo hiệu một cuộc đời sắp lìa khỏi nhân gian vì một sự vô tình vô ý . Sau khi tái thẩm ở phiên toà phúc thẩm toà phúc thẩm cũng y án và anh cũng đã làm đơn xin ân xá nhưng rồi đơn cũng bị bác bỏ . Bây giờ anh bị giam riêng một mình chờ ngày bị xử tử . Thật đau lòng cho những ai khi thấy được thảm cảnh này . Hôm nay ngày Khánh bàn giao hồ sơ cho Thành sau vụ án Khánh được thăng chức dĩ nhiên người thay thế cho anh không ai khác chính là Thành từ chức đội phó lên chức vụ đội trưởng đội điều tra án . - Thành này ! Cái tủ đựng hồ sơ thẩm định trước nay mình không có đụng đến các văn bản điều tra hồ sơ di lý đối tượng gây án tàng thư và danh sách các loại hung khí gây án mình để dưới ngăn kéo tủ bên cạnh . Cậu muốn thuận tiện như thế nào thì xếp lại ghi ra sau đó mình ký biên bản bàn giao ! . Khánh nói xong rồi quày quả đi ra khỏi phòng còn Thành thì lui cui lôi từng chồng hồ sơ cũ ra chuẩn bị lọc lựa . Công việc thật lặng lẽ ! Thành từ từ phân loại cái mớ hỗn độn của Khánh để lại - " Thật là cẩu thả ! như thế này thì chết " . Thành lẩm bẩm khi thấy các loại hồ sơ cứ loạn cả lên sắp xếp một hồi lâu ! Tất cả rồi cũng đâu vào đấy Thành định đứng dậy tìm nước uống bỗng mắt như dán vào một tập hồ sơ nhàu nát tựa là " Chuyên án Huỳnh Tấn Đường " Nằm lẫn lộn trong mớ giấy nháp . Khẽ giật mình ! Thành nhặt lên phủi bụi xong mở ra xem bên trong những biên bản giám định hiện trường hiện ra do viết ở nơi điều tra cho nên dính đầy dấu bẩn " Đúng là cái mà Khánh bỏ quên trong thời gian trước dây mà " . Khánh nhủ thầm . Anh vội vàng ngồi bệch xuống đất xem kỹ từng chữ một không sai ! Đúng là bút tích của vụ án Huỳnh Tấn Đường mà Khánh làm thất lạc khi trước . Thành rút ra và đọc kỹ từng trang một anh thấy xác chết đầu xoay không đúng hướng so với lời khai của Đường hôm tái hiện vụ án Bút tích làm anh chú ý nhiều là khoảng cách từ bức tường đến xác nạn nhân những vết dài do kéo lê nạn nhân trượt trên cỏ cho thấy ít nhất có hai người tham gia gây án và thủ phạm gây án có thể tấn công nạn nhân từ phía sau . Anh lại nhìn hình ảnh chụp lại hai đốm máu dính trên tường thì thấy nó không có dấu hiệu chảy dài xuống mà văng đều theo hình vòng tròn và vì tường mới tô vữa nên có một vết cắt ngọt lẻm và mội vết sướt nằm ngang giữa hai đốm máu chúng tỏ do một vật bị ném gây ra . Do khá thông thạo về nghiệp vụ cho nên nhiều tình huống giả định được Thành đem ra mổ xẻ . Ngồi suy nghĩ một hồi bỗng Thành " À " một tiếng lớn rồi kêu thêm mấy đồng sự của anh đem đèn pin chạy vội ra hiện trường vụ án lúc trước . Căn nhà khi trước đã xây xong quét vôi mới do án mạng xảy ra nên đến nay chưa có ai dám ở phần vì do khu vực thanh vắng có ít người qua lại . Thành kêu đồng sự của anh lầy thước đo lại những kích thước chi tiết riêng mình thì đến cái góc tường tìm vị trí có dính hai đốm máu lúc trước . Anh lấy dao cạo nhẹ lớp vôi một vòng tròn hơi rộng và so sánh vết tô của vữa cũ và mới thì thấy được do vết vữa mới được trét lại đậm hơn . Anh lấy đục tự tay mình đục nhẹ khoảng vữa đậm sâu một chút thì thấy vết sướt cũ và vết máu lộ ra vết sướt có vị trí chúi xuống cách tường khoảng hai mươi centimet . Thành ngó xuống đăm chiêu anh thấy có một vết rất đen như từ phía dưới sủi lên suy nghĩ một hồi rồi đục khẻ vào lớp vữa thừa này do trời mưa lúc trước nên nó cũng mềm và càng đục xuống thì càng đen hơn giây lát đến lớp sỉn đen nhất do máu từ con dao Thái lan tỏa ra đoạn sắt ngắn cũng nằm ở vị trí không cách xa mấy và củng đen sỉn đúng như những gì mà anh đã nhận định và tự mô tả đúng là đối tượng sau khi gây án đã ném hung khí vào tường . - Đây rồi ! Thành reo thật to Anh thận trọng gói lại chung với lớp vữa bị biến màu đen kia rồi kêu đồng sự tức tốc đem về phòng giám định pháp y để lấy kết quả . Không có bất ngờ gì ! Qua đối chiếu và phân tích cho thấy đó là đúng là hung khí của vụ án. - Như vậy là không phải cây tuốc-nơ-vít kia ! Thành lẩm nhẩm rồi lật hồ sơ ra xem tiếp anh lại thấy điều tra viên lần trước có ghi những vết giày để lại hiện trường vụ án . So sánh tất cả những dấu giày bên trái lún sâu và bên phải thì nhẹ hơn ít lõm hơn chứng tỏ hung thủ bị tàn tật một chân . Theo lời khai trước đây của Đường khi đi làm việc anh thường mang dép lê rất ít mang giày cho nên gót chân anh bị chai sần ngược lại bên trong đôi giày cho thấy hung thủ là người thường xuyên mang giày và gây án và có lẽ cũng có quen biết với nạn nhân . Vào buổi sáng ! Nơi trại giam không khí và cảnh vật thật yên ắng . Tiếng mở cửa phòng giam vang lên lách cách . Một toán người trong cảnh phục nhiêm chỉnh bước vào sau khi đọc lệnh thi hành án và bản án họ còng tay Đường lại và dẫn lên xe bít bùng rồi tất cả lặng lẽ hướng về phía trường bắn Đường ngồi trên xe chung với toán người mặc cảnh phục kia anh không rên rỉ ! Cũng không kể lể . Mặt anh chỉ đượm vẽ buồn . Thoáng sau đã đến nơi ! Trường bắn là một sân cát rộng có nhiều cột dựng thẳng hàng . Họ kê một chiếc bàn và một chiếc ghế đặt lên bàn một tô phở nghi ngút khói và một ly cà phê đá . - Tôi không muốn ăn ! Tôi thật oan ức. Đường vừa nói giọng hơi rung rung. - Anh hãy ăn đi ! Cố mà ăn vì khi chết anh sẽ không bị đói . Một người có lẽ là chỉ huy nói. - Tôi muốn nhìn bầu trời và cầu nguyện lần cuối ! Đường nói tiếp - Được ! Tôi thấy anh rất thành tâm tôi cho anh thêm mười phút 6 giờ 10 vậy ? Viên chỉ huy nói với giọng khô khan như còn chừa một chút gì đó tội nghiệp cho người sắp bị bắn chết . Đường nhìn lên bầu trời đôi mắt anh như ngây dại . Anh lại nghĩ đến mẹ anh và sự khổ sở của bà trong năm tháng còn lại của cuộc đời sẽ không còn thấy anh bất giác hai dòng lệ anh tuôn rơi trong sự đau khổ vô ngần anh thầm thì cầu nguyện........ - Hết giờ rồi ! Hãy giải đương sự ra cột bắn. Viên sĩ quan ra lệnh Và Đường bị trói vào cột và bịt mắt lại tiếng cò súng lên đạn nghe rôm rốp . Anh sắp từ giã cõi đời ! Đã năm giờ rưởi sáng ! Trọn đêm nay Thành không chợp mắt phần vì nôn nóng cho việc bắt giữ đối tượng gây án đang lẫn trốn phần vì phải chờ tin tức của đồng đội . - Alô ! Anh Thành tôi đã bắt được đối tượng hắn rất hung hãn chống cự quyết liệt khiến chúng tôi có hai người bị thương. Tiếng của Hưng từ đầu dây điện thoại vọng ra - Hiện nghi phạm đâu rồi ! Thành hỏi nhanh - Dạ ! Hiện đang tạm giam tại công an tỉnh chờ thủ tục di lý về . tiếng Hưng nói tiếp - Anh Thành này ! Khi nãy bạn tôi từ trại giam thành phố điện thoại nói hôm nay thi hành án tử hình can phạm Huỳnh Tấn Đường anh có hay biết gì không ? Thành giật bắn mình ! Vội vàng điện thoại cho trại giam kêu dừng thi hành án thì trại giam nói rằng đã dẫn giải ra trường bắn lúc 5 giờ 45 phút Đường vội vã điện thoại cho viên chỉ huy thi hành án trong cái rủi lại có cái may viên chỉ huy thi hành án là bạn của Thành - A lô ! Chiến phải không ? Thành đây ! Giọng nói của Thành run rẩy anh đang bị kích động rất mạnh. - Tôi đây ! có gì không vậy Thành . Vừa nói viên sĩ quan vừa khoát tay kêu đồng đội tạm dừng . Hai người trao đổi qua lại một hồi lâu nét mặt viên chỉ huy luôn tươi vui trong nụ cười hóm hỉnh. - Thôi hoãn xử rồi ! Anh ta bị oan thật mở trói đi và chúng ta cùng về . Nói xong ! Cả nhóm mở trói cho Đường và lên xe về trại giam - Chút xíu nữa là anh mất mạng ! Thật may cho anh và cũng may cho chúng tôi nếu lỡ như xãy ra thì lương tâm chúng tôi sẽ cắn rứt nhiều lắm . Viên sỉ quan vừa nói vừa đẩy vai Đường. Lát sau xe cũng về đến trại giam và việc bàn giao cũng xảy ra nhanh chóng sau đó - Anh được tự do ! Thật may mắn cho anh . Người giám thị trại giam nói - nhưng anh phải ở lại hôm nay để hoàn tất thủ tục trước khi rời trại tạm thời chúng tôi bố trí anh nghĩ tại nhà khách của trại . Người giám thị nói tiếp - Tôi có được gặp mẹ tôi không ? Đường bồn chồn hỏi - Chúng tôi có bố trí đưa bà cụ tới rồi anh yên tâm . Người giám thị trại giam nói xong quay bước trở ra Cuối cùng anh cũng gặp mẹ anh ! Bao nhiêu tủi hờn bao nhiêu xót xa cứ theo nước mắt hai mẹ con anh rơi mãi . Nếu như anh chết rồi ai sẽ là người chung sống và an ủi cho mẹ anh trong những ngày còn lại đây ? Đường vừa suy nghĩ vừa thầm thì nhớ đến Diễm . Trên cao kia chắc nàng cũng nhìn thấy anh và cũng sẽ vui sướng như anh trong phút giây trùng phùng . Trước mắt anh một khoảng trời xanh rất rộng như muốn cuốn anh vào trong suy nghĩ về hạnh phúc tan vở với niềm đau suy nghĩ về chữ hiếu anh đang mang trên vai . Bên nào cũng nặng nhưng chữ hiếu lúc nào cũng phải nhiều hơn.........Anh thiếp đi trong suy nghĩ mông lung và ngoài kia bầu trời cũng vừa hừng sáng báo hiệu một ngày mới sắp đến.........

Viết xong lúc 6 h 40 ngày 6.1.2006 Đông Hòa (tức Vĩnh Lưu)

Thursday, March 24, 2016

PHÔI PHA

Phôi pha

Giữ lấy hình bóng em trong tim
Mỗi đêm thúc đợi ánh trăng vàng
Nhưng chỉ thấy một nửa bên khuyết
Ôi, cô đơn giấc ngủ lạc loài

Nhắm mắt để chìm giữa cơn say
Giọt lệ rơi ướt đôi bàn tay
Nghe mỏi mòn bước đường dương thế
Tình ơi, nỗi nhớ vẫn còn đây

Giữ lấy một kỷ niệm buồn vui
Mười năm ta có em giữa đời
Mười năm ta vay em duyên nợ
Mười năm hạnh phúc ta với người

Nhắm mắt thời gian vẫn êm trôi
Lắng nghe lời nói trên bờ môi
Đến khi trăng soi qua thế kỷ
Đã thấy phôi pha một kiếp người ....

Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp
3.2016

Wednesday, March 23, 2016

Thành Kính Phân Ưu

Nhận được hung tin thân mẫu của nữ ca sĩ Thúy Vy là
bà quả phụ: Maria Nguyễn Thị Nga vừa từ trần tại California
hưởng thọ 88 tuổi.
Ban điều hành Câu Lạc Bộ Thơ Nhạc xin gửi lời chia buồn đến Thúy Vy
và nguyện cầu cho linh hồn Maria sớm về hướng Thiên Nhan Chúa

Tuesday, March 22, 2016

BUỒN XƯA

Cõi buồn ta giữ hình bóng xưa
Áo trắng đợi ai trong đêm mưa
Bước chân gầy đứng bên ngõ phố
Mắt trông về tận nơi cuối bờ

Cõi buồn chìm trong giấc mơ
Trôi rất xa cội nguồn dĩ vãng
Tình ơi , ta nghe hồn lo sợ
Ngày cuối cùng giữa buổi chia ly

Biển vẫn xanh và em vẫn đây
Mênh mang những ngọn sóng dông dài
Người hỡi ,  tận cùng nơi xa ấy
Có còn gì không một vòng tay

Thức dậy đã thấy ánh ban mai
Và kia là khói sương che đầy
Nhắm mắt ta nghe sầu chan chứa
Trên môi những giọt lệ u hoài

Vĩnh Lưu
3.2016

Saturday, March 19, 2016

NGHE TIẾNG SUỐI ĐỜI GỌI


VŨ THƯ NGUYÊN

Sẽ một ngày kia ta đành lòng bỏ cả
Để ra đi và không biết, về đâu?
Cất tiếng ca trên dốc đường xa lạ
Lòng bình yên như đá dưới sông sâu
Sẽ một ngày kia ta đành lòng để lại
Một trần gian, ôi thơ mộng vô cùng
Trên dòng suối giữa đôi bờ cỏ dại
Giữa tiếng ca mãi mãi của muôn trùng
Rổi một bữa sau ta đành lòng từ bỏ
Rừng cây kia dù lá rậm bao trùm
mà vẫn chứa những tàn khe mở ngỏ
Để cho ta nhìn thấy tận sau cùng
Rồi một bữa sau cùng ta nhìn lại
Chuyến xe đi trong bụi cuốn đường mờ
Thân ngựa hồng ôi vó câu mê mãi
và hồn ta trên sông Hằng vật vờ
Ta đã nghĩ suốt đời về cõi thế
Để thấy rằng cõi thế có gì đâu!
Và hiểu một lần, cõi thế chỉ có thế
Ra đi hay ở lại? Chẳng gì sầu!
Ta sẽ mở vòng tay ôm trời đất
để thịt da tắm gội với sương đêm
Ta đã cười to như là khóc ngất
khi chào đời vào cuộc sống cuồng điên
Ngày hôm nay ta vui lòng quay lưng
Nhìn dòng thác đổ giữa lưng chừng
Nghe tim đập vỡ tan lồng ngực
Nghe tiếng suối đời gọi, dững dưng!




Friday, March 18, 2016

ĐÔI MẮT

Nhạc :Hà Nhật Linh
Ca Từ: Nhật Vũ
Ti ếng hát: Hà Nhật Linh
Bây giờ ngồi nhìn lại, tôi thấy tôi thật có duyên văn nghệ với anh bạn trẻ Hà Nhật Linh. Trong năm 1985, tôi với Hà Nhật Linh viết chung với nhau trên 10 ca khúc.
Trong những ngày sắp tới, Nh ật Vũ sẽ lần lướt chia sẻ cùng quí thân hữu và các bạn những ca khúc này. Xin m ời quí vị và các bạn thưởng thức ca khúc… Đôi Mắt…qua giọng ca thật truyền cảm của Hà Nhật Linh…..


Wednesday, March 16, 2016

Sẽ gọi tên em

Sẽ gọi tên em

Sẽ gọi tên em thêm một lần
Để nghe trái tim mình rung động
Tình ơi , trong giấc mơ hoài vọng
Cõi đời này đôi ta có nhau

Sẽ giữ lại một nỗi niềm đau
Giấu lại trong khúc nhạc tình buồn
Xin mượn nhé tiếng đàn dìu dặt
Để cho em, em ngủ thật say

Thức dậy đã qua hết một ngày
Xin nắng hãy về đây sưởi ấm
Xin gửi một vòng tay thầm lặng
Sẽ đưa em qua cõi nhớ này

Sẽ gọi tên em buổi chiều nay
Dạt dào trong tiếng sóng của biển
Một lần nữa tiếp nối câu chuyện
Về tình yên này của chúng ta

Vĩnh Lưu
3.2016

Tuesday, March 15, 2016

Hạ thương

(thơ xuôi ngược)

Mây trắng thoảng bay gió hạ buồn
Nhẹ rơi hoa phượng tím đầu thôn
Đây là phố Huế chiều qua chợ
Đến lại mùa sen cảnh nội đồng
Gầy yếu bước chân quanh ngõ dưới
Mỏi mòn hơi thở nhẹ hương nồng
Ngây thơ thuở cũ ngày xưa vọng
Đầy giọt lệ thương gửi nhớ mong

Mong nhớ gửi thương giọt lệ đầy
Vọng xưa ngày cũ thuở thơ ngây
Nồng hương nhẹ thở hơi mòn mỏi
Dưới ngõ quanh chân bước yếu gầy
Đồng nội cảnh sen mùa lại đến
Chợ qua chiều Huế phố là đây
Thôn đầu tím phượng hoa rơi nhẹ
Buồn hạ gió bay thoảng trắng mây

Vĩnh Lưu ( tức Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp)
3.2016

Hạ nhớ tình xưa

(thơ xuôi ngược)

Hương quê cảnh hạ nắng xanh đồng
Lại viếng thăm nhau đến gửi mong
Đường cuối bước trông trời nhạt bóng
Phố xưa thềm lặng thoáng say lòng
Sương chiều cảnh vắng nơi buồn vọng
Khách lữ hồn rơi lệ cảm thông
Vương vấn giọt sầu tha thiết mãi
Thương hoài nỗi nhớ nụ hoa hồng

Hồng hoa nụ nhớ nỗi hoài thương
Mãi luyến lưu sầu giọt vấn vương
Thông cảm lệ rơi hồn lữ khách
Vọng buồn nơi ngắm cảnh chiều sương
Lòng say thoáng lặng thềm xưa phố
Bóng nhạt trời trông bước cuối đường
Mong gửi đến nhau thăm viếng lại
Đồng xanh nắng hạ cảnh quê hương

Vĩnh Lưu (Đông Hòa NCH)
3.2016

Monday, March 14, 2016

Tràng Giang

Th ơ: Huy Cận
Gi ọng ngâm: Nhật V ũ

Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song,
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành khô lạc mấy giòng.

Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều.
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.

Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng;
Mênh mông không một chuyến đò ngang.
Không cầu gợi chút niềm thân mật.
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.

Lớp lớp mây cao đùn núi bạc...
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa
Lòng quê dợn dợn vời con nước,

Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.


Sunday, March 13, 2016

Đất Trời Xa Lạ

Thơ: Nhật Vũ
Giọng ngâm: Nhật Vũ

 Ta đứng đây ngóng trông về xứ mẹ 
 Khuất muôn trùng sóng bạc Thái Bình dương,
 
 Nghe sóng vỗ dào dạt nỗi nhớ thương,
 
 Nhớ quê xa, cha mẹ già , em dạị

Có ra đi chưa biết ngày trở lại, 
 Buổi đăng trình bịn rịn kéo lê thệ
 
 Sao chưa đi ta đã muốn quay về,
 
 Đi là biết sẽ muôn trùng cách trở.

Ta thường ngắm lũ chim bay về tổ 
 Nhìn dòng suối uốn khúc đổ về sông,
 
 Nghe men đắng dâng uất nghẹn cõi lòng,
 
 Đời viễn xứ tháng với ngày cô quạnh.

Ta đã muốn như loài chim chắp cánh, 
 Vượt sông hồ thăm đất tổ quê chạ
 
 Thăm mẹ già thăm thân thiết gần xa,
 
 Cho lệ nhỏ với châu sa mừng tủị

Giấc mơ đến với ta thật ngắn ngủi 
 Thuyền chưa cập bến bỗng lại ra khơi
 
 Thế nên đất với trời đành ..xa lạ.

Nhật Vũ
 1987 
 
 



Friday, March 11, 2016

CẦU VÒNG TÌNH YÊU


Sáng tác: Vũ Thư Nguyên
Trình bầy: Phan Đình Thái Ngân
Hòa âm: New Songs Music Studio


Thursday, March 3, 2016

Ủng hộ tài chánh




Vợ chồng Ca Nhạc sĩ: Nguyễn Hữu Đức & Mai Tuyết Vân đã gửi ngân phiếu đến Câu Lạc Bộ Thơ Nhạc để ủng hộ thêm $100.00.
Thay mặt Toàn thể thành viên CLB, xin gửi lời tri ân đến hai bạn.
Chúc vui, khỏe phát đạt và sáng tác thêm nhiều

ƠN TRỜI

Sáng tác-Hoà âm-trình bày: Nhật Vũ
( New Record & Remix)

Với câu phương châm : "Có công mài sắt có ngày nên kim»…Cũng như tự biết còn rất nhiều chỗ cần phải cải tiến trong cách thâu, Mix và phần hoà âm của bài ƠN TRỜI…cho mỗi ngày thêm hoàn chỉnh hơn…Nên sau khi nghe những lời góp xây dựng của bạn bè…Tôi đã dần dần thâu và Mix lại bài này…Hy vọng   âm thanh kỳ này sẽ khá hơn kỳ trước rất nhiều…Mong được quí vị các bạn vui vẻ đón nhận….Chúc tất cả mọi người sức khỏe và an lành trong Chúa Kito...

Download : Musicsheet—Nhạc Nền; Giọng Nam: