Tuesday, September 27, 2016

Một Đời Yêu Anh

Sáng tác: Hoàng Lan
Đệm Đàn: Nguyễn Hải
Clip: Hà Lan Phương

Trình bày: Hà Lan Phương

Đưa Tiễn


Thơ: Phan Mạnh Thu
Nhạc: Lê Minh Hải
Hòa âm: Anh Tú
Ca sĩ: Dzoãn Minh

Friday, September 23, 2016

Tương Tư

Dù khắc khoải xa xôi biết mấy
Để em nhẹ khuất áng mây trôi
Phố vắng giờ đây chia hai lối
Ai nỡ sầu ai! Phút chia phôi...

Đêm sâu vằng vặc tìm chẳng thấy
Lặng lẽ bên trời ánh sao rơi
Em mang hồn tôi về nơi ấy
Một nửa còn đây - vật vã đời...

Tim có bơ vơ nghe giá buốt!
Sầu miên trắc ẩn bóng đêm tan
Hoàng hôn chưa ngả sao luyến tiếc
Như chưa bao giờ có muộn màng.

Bâng khuâng ta thấy hồn ngây dại
Giấu mảnh ân tình có phôi phai
Hương xưa qua ấy quên trở lại
Rét mướt rơi đầy trĩu nặng vai.

Cỏ úa trong vườn tương tư mãi
Nhòa nhạt vơi màu cả hồn thơ
Trong hoang liêu mơ về chốn ấy
Tìm bến thương yêu - đến dại khờ...

Nhã Trúc

Sài Gòn, ngày 23/09/2016


Thursday, September 22, 2016

Một Chút Thu


 Chiều hôm qua lang thang trên đường
Hoàng hôn xuống, chiều thắm muôn hương
Chiều hôm qua mình tôi bâng khuâng
Có mùa Thu về, tơ vàng vương vương .....


Mùa thu là mùa của những xúc cảm. Thu về bỗng thấy mình thật lạ, thấy mình lãng mạn hơn, xao xuyến với những nỗi niềm, những tâm trạng...thật khó tả. Nhưng đâu đó vẫn còn nỗi buồn, một nỗi buồn mà chính mình cũng không hiểu nổi. Có lẽ, mình sợ thu đi, vội vã. Lớn hơn một chút, thấy nuối tiếc nhiều hơn. Lớn hơn một chút nữa thấy thời gian trôi nhanh hơn. Nhiều khi ước dòng thời gian trôi chậm lại, để mọi thứ quanh mình đừng quá đổi thay, để yêu thương cứ mãi đong đầy như thế. Cũng thấy thời gian quá ngắn ngủi để có thể bày tỏ hết những yêu thương, để có thể sống cho quá khứ, cho hiện tại, cho mai sau thật trọn vẹn.

Ngoài kia cuộc sống xô bồ, lại muốn thật chậm, thật chậm để ngắm những giọt sương mai trên lá cỏ, lắng nghe tiếng chim hót líu lo, ngân nga giữa hát giữa khoảng trời đầy nắng và gió. Để thấy được cuộc sống yên bình biết bao

Nhận ra rằng mình vẫn mộng mơ quá! Mải mê với những nghĩ suy về cuộc sống bình lặng quá đỗi. Cuộc sống không có những toan tính, cũng chẳng có những tham vọng, chỉ muốn được là mình thế thôi, chỉ muốn nhỏ bé và bình lặng thế thôi. Để có thể được cười, được khóc, được sống với những cảm xúc của mình, được tô vẽ cho những giấc mơ thật bình dị và giấc mơ ấy sẽ trở thành hiện thực nhờ phép màu diệu kỳ của trái tim.

Cuộc sống hiện tại, có những nỗi buồn không thể tránh khỏi, cũng không thiếu những lần nước mắt mình tuôn rơi, tim quặn đau. Nhưng lại thấy  thật giàu có khi mang trong mình thật nhiều cảm xúc, trái tim vẫn rung lên với thật nhiều những cung bậc. Ai đó sẽ nói mình ngốc nhưng sẽ có lúc  họ ước được ngốc nghếch như thế, ngốc nghếch để thấy cuộc sống đẹp hơn. Vì rằng cuộc sống là những trải nghiệm của những cung bậc cảm xúc, dù có ra sao, dù có bất cứ chuyện gì cũng không hề muốn trái tim mình chai sạn đi, tuyệt nhiên không phải yếu đuối mà là để bản thân được sống với cảm xúc thật. để trái tim được đập theo đúng nhịp của nó. Một trái tim như vậy, sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc trọn vẹn.

Đôi lúc ngồi cười vu vơ, đôi lúc cũng lại buồn vu vơ, có cả lúc òa khóc khi niềm hạnh phúc ngập tràn trong trái tim, cũng có  có cả khi cảm nhận nỗi đau quặn thắt, tưởng như mọi thứ cứ thể chết lặng và chẳng thể nào có thể cười được nữa. Những lúc như vậy, lý trí và những yêu thương bình dị khác sẽ giúp ta đứng lên và sống vui hơn.

Lớn hơn một chút, một chút nữa, ta học cách sống cho bản thân mình, sống vì những người ta yêu thương, vì những người xứng đáng. Vẫn sống với cảm xúc của mình, nhưng không còn quá nuông chiều nó, có đôi lúc vẫn cần phải nghiêm khắc với bản thân, với những cảm xúc khiến ta bi lụy. Và chọn cách sống khiến mình vui hơn, bằng cách này hay cách khác, vẫn mong muốn một cuộc sống yên bình.

Một ngày làm việc mệt nhoài, tự thưởng cho mình những giây phút lặng yên ngồi bên cửa sổ, nhìn gió thổi những chiếc là vàng bay, vẫn ca khúc quên thuộc "Có phải em mùa thu Hà Nội" mỗi lần đi dạo quanh vườn sau nhà một mình, rồi cũng ngân nga hát.


Tuesday, September 20, 2016

Chiều Quê


Khi tôi quay về
Vườn xưa hoang phế
Nghe nắng trở mình
Nặng trĩu tình quê.

Ngang qua triền đê
Trượt chân suýt ngã
Lòng bàng hoàng quá
Chạm vào ngày xưa…

Chạm vào hoa mua
Vỡ òa nỗi nhớ
Cây dẻ đầu bờ
Hương nhạt từ lâu…

Mây trắng về đâu
Giữa chiều vời vợi?
Ngập ngừng sợi khói
Quyện vào mái quê.

Khi tôi quay về
Bờ hiu hắt lạ
Thuyền đã mù xa
Bỏ dòng sông lở…

Tôi tìm ngày thơ
Tìm hoài chẳng thấy
Giọt nắng thở dài
Chiều vỡ mênh mông…

Phan Mạnh Thu - 6/2011




Thursday, September 15, 2016

Bên Tiếng Guitar "Guitar song tấu"

Post tặng em gái Ly Ly Nguyễn theo yêu cầu
Thực hiện phối âm: Đình Nguyên Việt Nam

Đình Nguyên




Tuesday, September 13, 2016

Mưa và niềm nhớ

Hà Lan Phương




Thơ: Ly Ly Nguyễn
Phổ nhạc/Hát: Hà Lan Phương
Đệm đàn: Nguyễn Hải

Tháng Chín Người Về


Người về tìm lại bóng
Tháng chín ngậm ngùi mưa
Cuối trời trăng khuyết nửa
Dáng nghiêng gầy bơ vơ.

Người về ngang cõi nhớ
Xao xác thu vừa sang
Mùa xưa chừng đã vãn
Nào đâu còn ai chờ!…

Người về qua trường cũ
Phượng cuối mùa buồn rơi
Dấu hài xưa vời vợi
Tìm đâu? – cát bụi mờ.

Người về nghe tiếng sóng
Mịt mờ bóng hải âu
Thuyền về đâu mất dấu?
Buồn như chưa bao giờ!

PHAN MẠNH THU


Wednesday, September 7, 2016

Sẽ Gọi Tên Anh

Thơ: Nguyễn Chí Hiệp "Sẽ Gọi Tên Em"
Phổ nhạc: Ng. Hải & Hà Lan Phương
Hòa âm: Nguyễn Hải

Trình bầy: Hà Lan Phương

Tuesday, September 6, 2016

Mây Về Đâu?


Bay về đâu mây ơi ?
Bàng bạc khắp lưng trời
Gởi lòng ta thương nhớ
Tới quê nhà xa xôi.
Ta thèm làn hương xưa
Chiều rơi đẫm bên hè
Ngọt ngào hương hoa dẻ
Theo gió vờn bay xa…

Bay về đâu mây ơi ?
Dừng chân ghé quê nhà
Bao người ta yêu dấu
Ngủ yên đồi quê xa.
Đâu còn làn hương xưa
Mùi hương quế sau nhà
Ngày về qua vườn cũ
Quế đâu còn đong đưa…

Bay về đâu mây ơi ?
Đừng giăng tím khung trời
Qua bao mùa mưa bão
Quê nghèo càng xác xơ.
Nhắn dùm màu hoa xưa
Vẫn hoài tím ven đồi
Gợi lòng ta nhớ quá
Ôi! tháng ngày xa xôi…

Bay về đâu mây ơi ?
Dạt qua bến sông buồn
Vắng con đò đưa khách
Khói sóng vờn mênh mông.
Mai đây rồi… hư không
Hồn theo cánh mây trời
Trở về làng quê cũ
Nương bóng bờ sông xưa.

PHAN MẠNH THU



Cứ Ngỡ

Cứ ngỡ mình là bầu trời xanh mãi
Cứ ngỡ mình là thế giới của ai
Cứ ngỡ mình là trái tim bừng cháy
Cứ ngỡ mình là biển cả mênh mông.

Cứ ngỡ, trong muôn vàn điều cứ ngỡ
Làm được gì? Khi chỉ là dệt thêu
Hứa làm chi khi mà lòng không muốn?
Hứa làm gì khi dạ cũng thờ ơ?

Dẫu biết rằng cứ ôm niềm thương nhớ
Là đêm trường mãi gọi khúc bi ai
Lòng muốn quên lại càng thêm trĩu nặng
Vương vấn này người nào đó có hay.

Có phải yêu là gom đầy nước mắt?
Để cho lòng cứ thổn thức ngổn ngang?
Sẽ thế nào khi hai người hai hướng?
Biết làm gì trót nặng khúc sầu mang?

Từ ly nhé, anh ơi từ ly nhé!
Duyên đã tàn, nợ cũng chẳng có đâu
Chúc anh vui cùng niềm vui rong ruỗi
Để nụ cười sẽ nở mãi về lâu.

Ly Ly Nguyễn


Friday, September 2, 2016

Một Mai Lá Rụng


Sáng nay hoa tim vỡ
Tan tác rụng đầy sân
Trời mưa chi mưa mãi
Nhớ nắng vàng bâng khuâng.

Sao chim buồn không hót
Có nhớ phía trời xa?
Bao sắc hương mùa cũ
Theo tháng ngày phôi pha.

Thời gian không trở lại
Vó ngựa qua truông rồi
Đường xưa mờ cát bụi
Mây cuối trời nổi trôi.

Sáng nay nghe xao xác
Heo may về đầy hiên
Lùa tay qua tóc rối
Từng sợi rơi ưu phiền.

Ngày lại ngày đi qua
Chút tàn tro cũng nguội
Hoang vu lòng cổ tháp
Rêu xanh biết mấy mùa.

Một mai buồn khép lại
Bụi trần rời vai nghiêng
Lá cuối mùa vàng rụng
Là thôi…hết muộn phiền.

PHAN MẠNH THU
muathutrongmua-1