Nhìn lại hôm qua Người hát lứa đôi...
Bước chân hạnh ngộ, dìu vào mê cõi
Rồi chợt phím buồn, tím cả đôi môi
Mười ngón tay đau còn đây, tiễn lối
Dạ khúc ngỡ ngàng, bức khóc chia phôi
Cuối dãy tha Phương, tìm nhau chốn cũ
Hỏi cây bên đường đã mấy tuổi thơ
Trên da tình yêu, vũng lầy bão lũ
Một nhánh lệ gầy giữa mảnh chiều rơi
Lời gọi chân mây niềm xưa, lẻ bóng
Bên đồi lau xanh, em vẫn đợi chờ
Chiếc lá Uyên ương, gầy đau biển sóng
Vỗ bến hư tàn đôi cánh mộng mơ
Nhìn lại chiều nay Người hát một mình...
Còn nắng trên đồi khơi dòng than thở
Đá xanh cát trắng, úa giọt lệ tình
Cho lần cuối mộng, dịu dàng ru nhớ
Nỗi buồn dâng hiến, lạnh đóa gập ghình
Loài hươu đa cảm khóc đời dặm mỏi
Phận người sợi tóc, bạc gốc tạ từ
Tình khúc cho em, cuối miền xa lối
Dấu lệ ngân dài, đẫm buốt tâm tư
Kỷ niệm trong chiều, loài hoa bươn chải
Hãy ngồi xuống đây gói ghém vào tim
Một dạ hội buồn, khảy đàn oan trái
Xin hát tặng Người... Nhật ký tàn đêm...
Trường Đinh
UK, sương mù già 2025
- viết sáng ngày 29 tháng 11 năm 2025
Nhạc sĩ Lê Uyên Phương đã bước xa, trên những 26 năm thời gian... mà mãi ngày nay vẫn còn đây lời buồn, ngất say cơn mộng lẻ, khắc khoải gợi niềm xưa. Đấy là nhật ký của những lời biển hát, nghìn cỏ hoa khóc nhớ chiều vàng: Bên đồi lau xanh, Dạ khúc cho tình nhân, Buồn đến bao giờ, Bài ca hạnh ngộ, Lời gọi chân mây, Có được cuộc đời, Trên da tình yêu, Vũng lầy của chúng ta, Đêm chợ phiên mùa đông, Còn nắng trên đồi, Bên hồ than thở, Đá xanh, Cho lần cuối, Nỗi buồn dâng hiến, Loài hươu đa cảm, Ngồi lại trên đồi, Tình khúc cho em, Kỷ niệm trong chiều, Hãy ngồi xuống đây, Một dạ hội buồn, Yêu nhau trong phận người, Khi xa Sài Gòn...


