Hãy lặng im cho tình
mình yên ngủ
giấu yêu thương vào sâu
thẳm trái tim
đợi chờ gì ở một phiá
không em
đừng hò hẹn, đợi chờ và
hy vọng
Ðừng gọi sóng làm nên
cơn biển động
đừng đem mưa về tiếp với
bão giông
anh biết mình phải bước
với cô đơn
chẳng cho đi, chẳng có
gì nhận lại
Trả tất cả về ngày xa
xưa ấy
trả con đò về lại với
dòng sông
trả hoa vàng về lại với
mùa xuân
trả em về tuổi thơ ngây
vụng dại
Em hãy bước đi thôi đừng
ngần ngại
như thuở ban đầu rời
khỏi mẹ cha
thả ước mơ trên những
tháng ngày hoa
để em biết cuộc đời thơ
mộng lắm
Hãy đi qua những con
đường đầy nắng
để không còn nhớ đến
những cơn mưa
đừng bận lòng với chiếc
lá thu xưa
sau tàn úa sẽ quay về
nguồn cội
Em hãy sống cho những
ngày sắp tới
đừng nhớ gì khi không
thể cùng nhau
hãy bước lên kẻo lỡ một
chuyến tàu
đưa em đến miền yêu
thương trước mặt
Tuổi thanh xuân vẫn còn
đang ươm mật
vẽ nồng nàn trên môi đỏ
đi em
đừng bao giờ để năm
tháng lãng quên
anh không muốn em một
ngày sẽ tiếc
Ngày tháng cũ hãy nhủ
lòng buông hết
để đi về một phiá có mai
sau
em nuốt đi viên thuốc
rất nhiệm mầu
của thời gian sẽ làm
quên tất cả
Nếu gặp lại hãy nhìn
nhau xa lạ
chưa một lần gặp gỡ,
chưa quen
đừng kiếm tìm trong ký
ức, tuổi tên
của một người em không
hề quen biết
Nhớ làm gì những nhọc
nhằn, mỏi mệt
để nắng về hôn nhẹ giữa
bờ vai
để lòng mình thanh thản
với tương lai
trên bước đi mùa hoa
giăng đầy lối ...
Và dẫu biết đường còn xa
vời vợi
đừng nãn lòng mà bước
tới đi em
tăm tối nào cũng có ánh
trăng lên
bình minh đến sẽ mang
theo ngày nắng
Hãy vững vàng dù bàn
chân trĩu nặng
bởi cuộc đời chẳng nhẹ
bước đâu em
trước chông gai bền vững
một trái tim
em sẽ thấy con đường sao
thật ngắn
Ðừng so đo hay tủi hờn
oán giận
anh chẳng là gì để giữ
lại đâu
hãy xem như ngọn gió
thổi qua cầu
như cơn mưa cuối mùa vừa
đi mất
Em đừng nhìn xa xôi
ngoài tầm mắt
những con đường trăm ngã
rẻ chia phôi
hãy bình yên đi nhé giữa
cuộc đời
bởi chẳng có tình yêu
nào bất tử
Nghe làm gì lời yêu
thương tình tự
những hẹn hò phù phiếm
đã trôi qua
nghe làm gì tiếng chim
hót trời xa
sẽ im lặng khi mùa xuân
tàn uá
Trả, vay gì em chẳng còn
mắc nợ
một tình yêu nông nỗi đã
không thành
lời nói nào em dành lại
cho anh
xin hãy để vùi sâu trong
ký ức
Ðừng đoái hoài những
điều gì không thật
gặp làm sao trên đường
thẳng song song
trả yêu thương lại với
tháng năm buồn
như áng mây anh một đời
phiêu lãng …
Phạm Ngọc
(Trích trường ca
"Những tháng ngày câm" 2015)