những năm mươi năm, xa rời mẹ
chân bước hoang gầy, kẻ tha phương
trên ngọn cỏ vàng, mưa rơi khẽ
gõ tàn khuya lạnh, xót xa thương
nhìn lại buổi chiều, buồn ni nớ
bỏ mảnh trăng dài, mẹ và cha
góc đèn cô quạnh, leo lắt nhớ
ai hiểu thuyền nhân, lệ đã già
năm mươi năm hỡi, đời xa xứ
bông dừa, hoa phượng, ai nhớ ta
lá sầu đâu đắng còn đây chứ
gió bạc mái đầu, sạm áo da
đăm đắm phù sa con nước mặn
lệ cũng mặn tràn những Mười Thương
mênh mông đồng lúa, trời xa vắng
trôi đầm ao nhớ một quê hương
mái nhà xiêu vẹo, ai còn trẻ
cháy nuối tuổi đời giữa chiều hoang
sớm mai nhắm mắt, màu tịch lẻ
bụi gió đơn côi, chiếc lá vàng
chữ S quê nhà, con khép lại
giữ vào tim nhớ thuở xa xưa
ầu ơ tiếng hát ngày thơ dại
quạnh quẽ mẹ chờ, lệ khóc mưa
hoa súng cằn khô, mùa sướt mướt
chiêm bao lệ úa đã hao gầy
mong tuổi về khuya còn để bước
xuôi về cố quận, buổi sum vầy
mẹ ngồi, bóng nhớ trên đồi cát
cha cuối viền trời, hạt sương rơi
đi mô sợi tóc, con đã bạc
rớt nẻo tìm về trong giấc mơ
năm mươi năm đã dài muôn lối
kẻ lạ, người thân, bước chia xa
dấu cát, bụi lầy, chân tê mỏi
chỗ nằm để lại, úa vàng hoa
đêm đong đưa võng, đèn khô khốc
mười tám nghìn ngày đã như mơ
cuối bãi ầu ơ, cơn gió khóc
buốt lạnh vào lòng một chữ thơ
Trường Đinh
UK, sương mù già 2025