Saturday, March 30, 2019

Như là cơn mưa

Thơ: Giang Tuấn Đạt
Phổ nhạc: Phạm Ngọc
Đệm nhạc: Nguyễn Hải

Trình bày: Hà Lan Phương

Friday, March 29, 2019

CHUYỆN CÁ CHÉP

CHUYỆN CÁ CHÉP
Tình nghĩa đôi mình chỉ thế thôi
Xin giã từ anh, em vào nồi
Cái ao chật chội nằm chả đã
Đừng nói búng, nhảy với người ta
Thôi, em tự vẫn, đi trước nhé
Anh ở lại ngoan, giữ ao nhà
Trót sinh làm chép cho người ngắm
Chết rồi hiến xác, tặng người ta
Trầm Nhi
29 Mar 2019

Thursday, March 28, 2019


 Thơ đông hương

CÂM NÍN
*
Lặng nhìn cái móc buồn muôn thuở
cái buổi nào dư ảnh nhớ đầy
cái nỗi nhớ về con tim cũ
một người đã đi qua đời tôi
*
Lặng nhìn những lúc tôi im lặng
thấy cả thời gian chạy trở về
thấy những ngõ đường lên dốc nắng
thấy mảnh hồn tôi thắp đam mê
*
Lặng nhìn cơn sốt tình run rẩy
ngày anh cúi xuống ...nhớ dư hương
cúi xuống.. thật gần môi đài các
tôi lịm dần đi trong nhớ thương
*
Lặng nhìn cái thuở còn nhau đó
tím cả lòng tôi, ngẩn cả hồn
tay mười ngón trở nên khờ dại
xếp trầm tư _giấu giữa côi đơn
*
Lặng nhìn những giọt hồng xuôi má
trở tím khi mà anh ảo hư
quanh khoé lung linh màu nắng quái
buổi chiều tâm nặng những suy tư

đông hương

Wednesday, March 27, 2019

ĐÃ LÂU RỒI

ĐÃ LÂU RỒI
Đã lâu rồi tôi không ghé nghĩa trang
Dưới hoàng hôn, đón ánh nắng chiều vàng
Nghe tịch lặng hàng thông buồn thủ thỉ
Người bên người, nằm an nghỉ thảnh thơi
Mấy mươi năm chẳng nhớ rõ mặt người
Nghĩa trang xưa giờ cũng là bình địa
Còn đâu nén hương chiều vàng lộng gió
Đặt mộ người một nỗi nhớ còn tươi
Này hàng xóm, mỗi người một nén nhé
Cùng sẻ chia hơi ấm lạnh cuối ngày
Cùng đến đây, thủ thỉ và sum vầy
Nhớ một thuở buồn vui nào ...nhanh quá!
Đã từ lâu người chết không an nghỉ
Bởi còn đâu đất nữa để mà chôn
Nên theo gió, thành du hồn lãng đãng
Muốn về đâu, nghĩ đến, là đi luôn
Đã từ lâu, tôi chẳng biết vui buồn
Khi mộ địa đã chẳng còn hình dáng
Chốn bình yên cũng phân hóa chia lô
Lũ người cười tung toe tờ giấy bạc
Đã từ lâu tôi chẳng còn ghé nữa
Nghĩa trang buồn có người cũ an yên
Tôi, vô định với trăm nỗi ưu phiền
Mắt đã khô những lời đau trần thế...
Trầm Nhi
27 Mar 2019

Tuesday, March 26, 2019

Monday, March 18, 2019

Thursday, March 14, 2019

Thơ đông hương
*
Lại một chiều đang bắt đầu tắt nắng
mây chùng chình, chưa biết hợp hay tan
tôi sao vậy_ buồn vì đang cảm nặng
nhớ người xa, và âm vang SàiGòn
*
Chút xíu gió _lòng nghe như phong lũ
tim mùa Đông dù mùa đã vào Xuân
cây olive, lá xạc xào luân vũ
đàn sẻ đùa trên cỏ mới vừa xanh
*
Tôi nhìn quanh, khung trời này lạ lẫm
xa ngàn trùng, không nhìn nổi tim nhau
cứ mỗi sáng, mỗi chiều, lại lẩm cẩm
thương gì đâu và nhớ đến bạc đầu
*
Tôi đếm nhẫm tuổi thương yêu ngày đó
đếm buồn_vui, đếm chuỗi mặn rối bời
rong tầm mắt long lanh màu hạt dẻ
tìm buổi chiều nồng ấm những hôn môi
*
Ôi SàiGòn, hôm nay sao quá nhớ
đến bao giờ mới khỏi phải mi cay.


đông hương

Saturday, March 9, 2019

DẤU XƯA

Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người
Rừng xưa nay còn đó
Dấu hùm thiêng còn đâu?
Mặt trời còn cháy đỏ
Đốt khô cả giang hà
Cọp rừng nay đâu cả
Thiếu tiếng hành quân xa
Tấm thẻ bài để lại
Trong ký ức nhạt nhòa
Ngày tháng ba lửa cháy
Dấu trại dừng năm xưa
Rừng xưa nắng đội mưa
Mờ phai dòng thao thức
Đêm choàng đêm tỉnh giấc
Nghe chân dồn bước chân
Tháng ba nghìn vạn lần
Vẫn lặp đi lặp lại
Rừng xưa giờ đã khép?
Hồn thiêng có ngủ yên?