Sunday, December 31, 2017

Giữa Một Chiều Mưa

Cơn mưa chiều đổ từ trong bất chợt
Hạt nhanh nhanh gợi ký ức xưa buồn
Ngày tháng nào bên trời cũ quê hương
Từng hạt mưa rơi trên vùng tóc ướt

Có những sớm mai rộn ràng đến lớp
Có những chiều về lất phất mưa giăng
Tà áo dài bay quất quýt lăng xăng
Dáng dấp chim non giữa vùng mưa suốt

Hương tóc ướt thơm vì mưa hong ướp
Mắt môi tươi nhem nhuốc bởi mưa rào
Lá trên cành từng chiếc cuốn lao xao
Mùi đất mới ngạt ngào xông khắp lối

Hồn thiếu nữ thanh tân hồn phơi phới
Mặc mưa giăng vẫn ấm áp xanh màu
Trí tưởng trong lành như ánh trăng thâu
Chân sáo tung tăng trên đường loang nắng

Mưa cứ đổ trên tàn phai nhung gấm
Bấy nhiêu năm mưa cứ đổ theo mùa
Buổi chiều buồn buồn hơn kiếp mưa thưa
Chớp khẽ đôi mi đời cũng vừa nửa phận

Từ Tú Trinh

Saturday, December 30, 2017

Hỏi đêm có biết

Nhạc và lời: Nguyễn Hải & Hà Lan Phương
Đệm đàn: Nguyễn Hải

Trình bày: Hà Lan Phuơng

Friday, December 29, 2017

Em Viết Tình Ca

Yêu anh em viết tình ca
trên từng cung bậc thiết tha điệu buồn
lời ca đầy tiếng yêu thương
theo anh qua những nẻo đường chia xa
ngọt ngào một khúc tình ca
hát lên là những thật thà cho nhau
buồn như một nốt nhạc cao
thương như nốt lặng, dạt dào gió đưa
tặng anh khúc hát mong chờ
trong đêm khuya vẫn thẩn thờ âm vang
thả hồn em với tiếng đàn
bài tình ca mãi miên man điệu buồn.

Nguyễn Ngọc Tú Anh
Saigon, 26/12/2017

Tuesday, December 26, 2017

Giới thiệu thành viên mới

Hân hạnh giới thiệu đến mọi người:

Nhà thơ nữ trẻ đep: Phan Vy đã đến với vườn thơ nhạc. Mong mọi người vào comments chào hỏi làm quen. Hy vọng Phan Vy tìm thấy thêm nhiều nguồn vui và cảm hứng sáng tác nơi khu vườn bé nhỏ thân thương này.
Người chăm vườn Nguyễn Hải

Monday, December 18, 2017

Nghiêng



















Nghiêng nghiêng em đứng dáng nghiêng
Nghiêng nên bao kẻ đảo điên đứng nhìn
Nghiêng đời em đứng một mình
Nghiêng thêm đuôi mọc dập dình lũ trai

Nghiêng cho môi thắm chẻ hai
Nghiêng qua nghiêng lại khoan thai nụ cười
Nghiêng tình em hát một lời
Nghiêng em một nụ hoa nhài ngát hương

Nghiêng nhau nhìn mãi vẫn thương
Nghiêng soi bóng nước vấn vương dáng hình
Nghiêng chi cho ngát lời tình
Nghiêng ơi nghiêng ngả cho mình cùng nghiêng

Nghiêng thèm một nụ hồn nhiên
Nghiêng sao cứ mãi làm nghiêng cả đời
Nghiêng xin anh nói một lời
Nghiêng sâu đến tận một đời cùng anh

Hà Lan Phương. Long Hải Dec. 19/2017

Giáng sinh buồn

Thơ: Ly Ly Nguyễn
Phổ nhạc: Ng. Hải & H. L. Phương

Đàn / hát: Nguyễn Hải

Em vẫn buồn khi thiếu vắng anh
Sài Gòn hôm nay mưa nhiều đến thế
Mưa chảy thành sông hay trong em dòng lệ?
Nhớ thương một người đã quá xa xăm

Anh đi rồi phố xá chẳng còn xanh
Mùa Giáng Sinh đã về gần rồi đó
Em đứng đây giữa muôn màu xanh đỏ
Mà trong tim chỉ trắng một nỗi niềm

Xa anh rồi ai sẽ gọi tên em?
Hay nhắc nhở đừng có buồn nghe "Nhỏ"
Đi giữa dòng người em lạc loài cuối phố
Tìm kiếm hoài mà chẳng thấy anh đâu

Anh đi rồi thành phố đổ mưa ngâu
Con đường quen bây giờ thành xa lạ
Em bơ vơ giữa chập chùng phố xá
Đợi mưa tạnh rồi có nhìn thấy anh không?

Sài Gòn bây giờ trời đã vào Đông
Gió thì nhẹ sao lòng em nặng thế
Mưa cứ rơi như bao lời kể lể
Em vẫn đợi chờ anh có biết không anh?

Nguyễn Ngọc Tú Anh
Sài Gòn, ngày 10/12/2017


Đệm đàn / hát: Nguyễn Hải

Sunday, December 17, 2017

BÓNG MẸ TÌM ĐÂU


(Tặng Lê Minh Hải)


Mẹ đã mỏi mòn với thời gian
Ngọn gió vừa lay rụng lá vàng
Một lần mẹ đi là vĩnh viễn
Nến thắp hai hàng… lạnh áo quan

Ba mất nhà mình đã buồn tênh
Con còn có mẹ ở kề bên
Đến giờ mẹ cũng xa con nữa
Ai đỡ nâng con lúc gập ghềnh

Những đêm mẹ thao thức vì đau
Quặn thắt lòng con những lo âu
Mẹ đang kề cận bờ sinh tử
Con sợ bóng chiều lịm tắt mau…

Đời mẹ từng qua bước đắng cay

Nhọc nhằn cả đến lúc xuôi tay
Con đền chưa trọn công ơn mẹ
Nương khói hương trầm cánh hạc bay

Cây cỏ dường như cũng bi thương
Đưa tiễn mẹ đi mấy dặm đường
Tháng năm mây nhuốm màu tang trắng
Lòng con cũng tắt một vầng dương

Mẹ đã nằm yên trong đất sâu
Vòng đời qua hết những bể dâu
Mẹ đi nhà cửa càng thêm lạnh
Bóng mẹ mai này biết tìm đâu !?…

PHAN MẠNH THU

Wednesday, December 13, 2017

UN ORAGE D"AMOUR -FRENCH VERSION - JOHN ĐỖ TRƯƠNG -

(39)- THOÁNG MƠ YÊU---(- 2 )VERSION-- FRENCH - -
- THƠ -PHỔ NHẠC - CHUYỂN PHÁP- VÀ- ANH NGỮ -JOHN ĐỖ TRƯƠNG -
TÌNH YÊU NHƯ THOÁNG MƠ----- ĐÊM VỀ
NGÀY NAO HAI ĐỨA -------CHUNG VỊ ĐỜI
GIỜ ĐƯỜNG ĐỜI ------- ĐÔI NGHÃ ĐÔI NƠI
CHIA TAY -------AI NGƯỜI BUỒN CHO NHAU
CUỘC TÌNH ĐÓ-------- TA CHIA NHAU NGHỌT NỒNG
CÒN CHĂNG ANH HỞI------- TRONG CUỘC ĐỜI
KỶ NIỆM -------ANH CHÔN DẤU TRONG TIM
EM BUỒN CHUYỆN TÌNH------- THOÁNG MƠ YÊU
ĐK ---CHẲNG VÌ ----CAO SANH ----- HAY TRỜI BÀY
KIM TIỀN ---- HẠNH PHÚC ----- VÀ LỢI DANH
GIÀU ---SANG-------- VUI ĐÓN BÊN ĐỜI
KHÔNG LÀ ----- DUYÊN TÌNH ĐÔI TA
2 -TÌNH YÊU NHƯ GIÓ XUÂN---- ĐÔNG --- HÈ
MÌNH TÌM NHAU --------TRONG DĨ VÃNG CUỘC ĐỜI
CHUYỆN TÌNH -------ANH CHÔN GIỮ TRONG TIM
EM BUỒN CHUYỆN TÌNH----- THOÁNG MƠ YÊU
THE CALIFORNIA- 2014 -USA - THƠ- PHỔ NHẠC- CHUYỂN PHÁP- VÀ- ANH NGỮ - JOHN ĐỖ TRƯƠNG-

Tuesday, December 12, 2017

Giáng Sinh Buồn

Em vẫn buồn khi thiếu vắng anh
Sài Gòn hôm nay mưa nhiều đến thế
Mưa chảy thành sông hay trong em dòng lệ?
Nhớ thương một người đã quá xa xăm

Anh đi rồi phố xá chẳng còn xanh
Mùa Giáng Sinh đã về gần rồi đó
Em đứng đây giữa muôn màu xanh đỏ
Mà trong tim chỉ trắng một nỗi niềm

Xa anh rồi ai sẽ gọi tên em?
Hay nhắc nhở đừng có buồn nghe "Nhỏ"
Đi giữa dòng người em lạc loài cuối phố
Tìm kiếm hoài mà chẳng thấy anh đâu

Anh đi rồi thành phố đổ mưa ngâu
Con đường quen bây giờ thành xa lạ
Em bơ vơ giữa chập chùng phố xá
Đợi mưa tạnh rồi có nhìn thấy anh không?

Sài Gòn bây giờ trời đã vào Đông
Gió thì nhẹ sao lòng em nặng thế
Mưa cứ rơi như bao lời kể lể
Em vẫn đợi chờ anh có biết không anh?

Nguyễn Ngọc Tú Anh
Sài Gòn, ngày 10/12/2017

Trại tù chiều cuối năm

Nhạc và lời: Quang Ngọc
Đệm nhạc: Nguyễn Hải

Trình bầy: Hà Lan Phương

Monday, December 11, 2017

-CHỈ RIÊNG MÌNH- (DEMO)2018 -NHẠC SĨ JOHN ĐỖ TRƯƠNG -

---LIVE SHOW - Kim Loan Ca Si -CĂN NHÀ NGOẠI Ô -PARIS-FRANCE-
- -TRUNG TÂM ASIA ĐẾN TỪ HOA KỲ -
------- -CHIỀU THỨ SÁU -15-12-2017-(19GIỜ -ĐẾN-23GIỜ-)
NHÀ HÀNG CHÂU .-99-COURS DES ROCHES -77.186- NOISIEL-.FRANCE-
--------RA MẮT CD .VÀ NHỮNG TÌNH CA JOHN ĐỖ TRƯƠNG -
-THƠ- VĂN- CA- NHẠC SĨ- PARIS- FRANCE -CÙNG KIM LOAN -
-TRÂN TRONG KÍNH MỜI- CDNV PARIS-FRANCE ----------

Nói với anh một lời

Nhạc: Nguyễn Hải & Hà Lan Phương
Thơ: Từ Tú Trinh

Đệm đàn / hát: Nguyễn Hải

LIVE SHOW KIM LOAN-15-12-2017-NOISIEL-FRANCE-

THÂN GỞI ..QUÍ THÂN HỮU THƠ.VĂN.CA.NHẠC SĨ.-VƯỜN- THƠ-.NHẠC - LỖI ĐÒ. TRÂN TRỌNG LỜI CHÀO THÂN Á̉I-NHẠC SĨ JOHN ĐỖ TRƯƠNG -

Sunday, December 10, 2017

Saturday, December 9, 2017

Giới thiệu Nhạc sĩ thành viên mới

Hân hạnh giới thiệu đến các bạn nhạc sĩ mới gia nhập:
JDT DO TRƯỜNG đã gia nhập vườn thơ nhạc. Được biết nhạc sĩ có số lượng sáng tác rất phong phú bao gồm Việt, Mỹ và Pháp. Mọi người xin vào chào hỏi làm quen nhé.
Đại diện vườn thơ nhạc, tôi hân hoan chào đón nhạc sĩ đến với vườn nhà và mong bạn tìm thấy nhiều nguồn hứng sáng tác
Người chăm vườn



Buồn vào thu

BUỒN VÀO THU -
TIẾNG HÁT VIỆT SƠN -FRANCE-
THƠ- PHỔ NHẠC- JOHN ĐỖ TRƯƠNG -FRANCE -HOA KỲ-

Friday, December 8, 2017

Đổi tên trang nhà

Để phù hợp hơn cho hướng phát triển sau này và nhẹ nhàng danh xưng hơn, kể từ ngày 08 tháng 12 năm 2017, Câu Lạc Bộ Thơ Nhạc sẽ đổi danh xưng là Vườn Thơ Nhạc. Các thành viên vẫn như cũ chỉ thay đổi type: www.vuonthonhac.com thay vì www.caulacbothonhac.com. 

Trân trọng

Người chăm vườn

Nguyễn Hải

We Wish You A Merry Christmas


Monday, December 4, 2017

Màu Hoa Tím

Chiều về ngang phố nhỏ
Gió dịu dàng hoa rơi
Thẫn thờ hoa tím nở
Tím đẹp bằng lăng ơi

Tình thơ ngây tuổi ngọc
Áo trắng mộng xa vời
Tím bằng lăng màu mực
Nhẹ nhàng phút chia phôi

Xa rồi quên hay nhớ
Hẹn ước thuở ban đầu
Cành hoa trong tập vở
Tím ngát cả tình nhau

Hương xưa còn phảng phất
Em về góp tàn phai
Còn chút gì để nhớ
Hoa tím mộng vơi đầy.

Nguyễn Ngọc Tú Anh
Trà Vinh ngày đẹp, viết chiều ngày 04/11/2017

Friday, December 1, 2017

LỐI ĐẾN MÙA THU

LỐI ĐẾN MÙA THU
Lại đây anh, đưa bàn tay, em nắm
Em cùng anh đến lối nhỏ đường xưa
Anh sẽ thấy lợi danh trở nên thừa
Còn đọng lại hương rừng già phảng phất.
Anh thấy không đường lá xanh tươm mật
Rất nên thơ vun đắp những thân tình
Đường yên ả, mùa ngâu xưa hóa thật
Mang  bình yên lắng đọng ở con tim.
Nắm tay nhau, đi qua đoạn ưu phiền
Từng phiến lá trở mình đêm thao thức
Anh có nghe con tim mình rạo rực
Và người ơi, mọi thứ bỗng lung linh...
Giữa rừng già, mọi thứ hóa nhẹ tênh
Khi cùng nhau, chân giẫm đùa lối nhỏ
Anh thấy không, lá trở mình hóa đỏ
Đem mùa thu, nhè nhẹ đến chào anh.
Một đoản thu, trời dịu mát ngọt lành
Anh tĩnh tại, trầm ngâm quay đầu lại
Đường đã đi, hồi ức ngày trẻ trai
Đầy mộng tưởng, cùng bàn tay em nắm.
Ta cùng đi, đoạn đường thu say đắm
Mang sắc hương phong kín ở nơi này
Gió ru tình, từng chiếc lá khẽ bay
Hồn thu đọng, ở tay này, nắm chặt...
Triều Âm
171117

Thursday, November 30, 2017

Mùa thu của em

Thơ: Nguyễn Ngọc Tú Anh
Nhạc: Nguyễn Tuấn Khanh

Trình bày: Như Hải Yến

Tuesday, November 28, 2017

Về Riêng Một Bóng

Mưa rơi rơi trên phố buồn lạnh vắng
Bước em về lặng lẽ quá thênh thang
Thời gian trôi bôi xóa vết thu vàng
Cho qua hết những chiều muôn lá đổ

Nơi anh đi gió lạnh từng nhịp thở
Anh có choàng khăn giữ ấm trong tim
Em nơi xa anh đâu thể đi tìm
Bước lặng lẽ em về riêng một bóng

Giữa dòng đời nhấp nhô như ngọn sóng
Nhưng bên anh em thấy thật bình yên
Trong tim em sâu thẳm những nỗi niềm
Mà ở đó bầu trời xanh trong lắm

Trăng đêm nay ngọt ngào mang hơi ấm
Theo cùng anh dong ruỗi bước đường xa
Nghe đâu đây còn vọng khúc tình ca
Những âm điệu vang lên lời tha thiết

Em vẫn muốn trăng đầy thôi đừng khuyết
Để nhẹ nhàng in dấu những ngày thương...

_Nguyễn Ngọc Tú Anh_
Trà Vinh, viết ngày 31/10/2017

Saturday, November 25, 2017

Xa Nhau Ngày Mưa

Chia tay nhau không về chung một lối
Bóng anh dần khuất hạt mưa qua
Người đi rồi mà cứ ngỡ chưa xa
Nghe mặn đắng bờ môi buồn tê tái

Biết về đâu khi đêm đen khép lại
Bước chân dài theo bóng tối đơn côi
Hai lối về hai khoảng cách chơi vơi
Chưa nói hết lời yêu thương chưa cạn

Đường về nhà còn xa xôi vạn dặm
Phố đông người mà chỉ vắng anh thôi
Đêm dần tàn thời gian lặng lẽ trôi
Làm sao biết trên lối mòn vô tận

Khi bên nhau thấy ngày qua rất ngắn
Cơn mưa nào còn theo mãi bước nhau
Xa cách rồi nỗi nhớ giấu vào đâu
Ai ru em từng đêm trong giấc ngủ

Mưa rơi rớt bên đời mùi hương cũ
Em một mình giọt nhớ với giọt thương.

Nguyễn Ngọc Tú Anh
23/11/2017

Lối rẽ

Thơ: Nguyễn Dũng
Phổ nhạc / trình bày: Hà Lan Phương


Hà Lan Phương























Lối Rẽ

Anh và em khác nhau trong tư tưởng
Em chỉ thích êm đềm những lời thơ
Anh lại viết cảnh trần gian đau khổ
Những lọc lừa,gian dối trên quê hương

Anh muốn viết những gì anh suy nghĩ
Đã,đang xảy ra trên quê hương mình
Anh không muốn vì em anh lặng thinh
Góp chút gió đuổi đi đời ma quỷ

Anh vẫn viết tình yêu đấy chứ em
Tình nhân loại,tình yêu thương đồng bào
Lời thơ anh tả cảnh đời nghiệt ngã
Với nỗi lòng anh giành trọn thương yêu

Anh và em ta không đi cùng đường
Hai lối rẽ nhưng em đâu biết được
Thơ em viết anh vẫn đọc đó thôi
Những lời thơ đi ngược,không cùng đường

21/11/2017

Wednesday, November 22, 2017

Giấc Mơ Mùa Đông

Mùa đông sao đến vội
Tình buông áng mây trôi
Tuyết phủ đầy trên lối
Giọt lệ buồn rơi rơi

Mưa rơi tình chia cách
Niềm đau vẫn chưa phai
Bước chân người đâu thấy
Quanh đời nỗi nhớ ai

Xa rồi thương hay nhớ
Hồn thơ lạc lối về
Cỏ cây sầu héo úa
Tháng ngày vẫn trôi đi

Như loài chim chắp cánh
Bay cao vút tình anh
Mùa đông trời tuyết lạnh
Về đâu giấc mơ xanh.

_Nguyễn Ngọc Tú Anh_
Trà Vinh, viết ngày 15/11/2017

Photographer: Son Hai Le
Model: Nguyen Ngoc Tu Anh

Tuesday, November 21, 2017

Tình chiều

Sáng tác: Quang Ngọc "viết tặng anh chị N/S Ng. Hải & H.L. Phương"
Hòa âm: Nguyễn Hải

Trình bày: Hà Lan Phương

APACHE

Apache - written by Jerry Lordan- 
Guitar solo by Nhật Vũ
…………………….

Thử cây guitar thằng cháu ngoại tặng…Mời cả nhà nghe cho vui...


Sunday, November 19, 2017

Nếu Có Một Ngày...


Nếu tháng giêng khi xuân vừa mở cửa

Tôi quay về… tìm hoa dại đường xưa
Có cánh bướm một thời tôi vương vấn
Biết còn không? sao cứ nhớ bâng khuâng.

Nếu tôi về mùa rộn tiếng ve ngân
Sắc hoa phượng cháy đỏ trời thương tiếc
Vạt áo trắng bay bên đường ngày ấy
Xa lắm rồi… kỷ niệm cũng mù khơi.

Nếu chớm thu tôi về không ai đợi!
Biết tìm đâu một thuở dấu chân người?
Thắp ngọn nến - đón mùa sang lặng lẽ
Tuổi thêm đầy – càng vợi bớt ngày xanh.

Nếu mùa đông tôi về bên giếng lạnh
Khua tiếng gàu tìm kiếm một vầng trăng
Mặt nước kia đã lâu rồi phẳng lặng
Tìm được không dư ảnh của một thời?

Đã bao lần tôi đếm lá vàng rơi
Mới chớp mắt mười năm đi qua cửa
Nếu một mai - tôi không quay về nữa
Mọi ưu phiền gió hãy cuốn dùm tôi…

PHAN MẠNH THU 1986



Friday, November 17, 2017

Giấc Mơ Mùa Đông

Mùa đông sao đến vội
Tình buông áng mây trôi
Tuyết phủ đầy trên lối
Giọt lệ buồn rơi rơi

Mưa rơi tình chia cách
Niềm đau vẫn chưa phai
Bước chân người đâu thấy
Quanh đời nỗi nhớ ai

Xa rồi thương hay nhớ
Hồn thơ lạc lối về
Cỏ cây sầu héo úa
Tháng ngày vẫn trôi đi

Như loài chim chắp cánh
Bay cao vút tình anh
Mùa đông trời tuyết lạnh
Về đâu giấc mơ xanh.

_Nguyễn Ngọc Tú Anh_
Trà Vinh, viết ngày 15/11/2017

Đêm nay

Thơ: Helen Cao
Nhạc: Hà Lan Phương
Đệm đàn: Nguyễn Hải

Trình bày: Hà Lan Phương

Saturday, November 11, 2017

BÊN KHUNG CỬA

BÊN KHUNG CỬA
Em bỏ cuộc đời qua khung cửa
Mấy vạn ngày dài theo gió bay đi
Lật bàn tay
Có còn gì để nắm
Góc âm thầm
Nhoi nhói lời thơ đau.
Em sinh ra
Ngày hôm ấy mưa sầu
Bên khung cửa
Người nhìn nhau bỡ ngỡ
Chạm thiên thu
Một hơi thở. Cũng xong!
Em sinh ra
Phải ngày ấy mưa hồng
Ai hoan hỉ
Ai giật mình hốt hoảng
Tiếng khóc-cười
Đuổi bắt mấy chục vạn ngày trôi
Có một hôm
Em lững thững vào đời
Bên khung cửa
Mây chiều loang phố nhỏ
Nắng lạnh dần
Khung cửa lạnh đơn côi
Cuộc đời trôi mất rồi
Bên khung cửa
Giọt mưa chưa chạm đất
Em thẫn thờ
Ừ, còn gì nữa vấn vương...
Triều Âm
171111

Friday, November 10, 2017

Nợ Em

Nợ em này một nụ cười
Một lần hò hẹn một lời chào nhau
Nợ em này phút ban đầu
Một bàn tay nắm một bầu trời xanh
Nợ em hoa nở trên cành
Anh cài lên tóc cho xinh má hồng
Nợ em ngày ngóng đêm mong
Cho nôn nao cả mùa đông đợi chờ
Nợ em này một bài thơ
Anh mang trao tặng thẩn thờ tim em
Nợ em một ánh trăng đêm
Sẽ tròn không khuyết đưa em lối về
Nợ em một nụ tình si
Bên em anh sẽ thầm thì gọi tên
Nợ em không thể nào quên
Anh còn giữ mãi trong tim bóng hình.

_Nguyễn Ngọc Tú Anh_
Trà Vinh, viết ngày 11/11/2017

Xin người đừng yêu tôi

Thơ: Trường Đinh
Phổ nhạc: Hà Lan Phương
Đệm đàn: Nguyễn Hải

Trình bày: Hà Lan Phương

xin người ơi, đừng nói yêu tôi nhé
bởi đời tôi chỉ là kẻ mồ côi
nhớ về em, buồn rơi trên khóe mắt
sao niềm vui nhìn thấy quá xa xôi

xin người ơi, đừng nói yêu tôi nhé
ước nguyện buồn trên nét chữ long lanh
chiếc hôn mơ chỉ là cành mây rũ
hứa hẹn gì bên cửa gió mong manh

xin người ơi, đừng nói yêu tôi nhé
chốn tha phương, nắng gió cũng gầy đau
kẻ đi xa đã quên đời dĩ vãng
nói thêm buồn khi tuổi dại hư hao

xin người ơi, đừng nói yêu tôi nhé
bước chân xưa đã lạc lối đường về
trên khung cửa đóng cài trăm nỗi nhớ
lệ cuộc đời từng đêm chảy u mê

xin người ơi, đừng nói yêu tôi nhé
tiếng thở dài rồi cũng đớn đau thêm
đã muộn màng cơn bão giông tình ái
biển gọi về, niềm nhớ úa vào tim

xin người ơi, đừng nói yêu tôi nhé
nửa bàn tay chỉ còn lại giá băng
chút tài danh cũng đành chôn cát bụi
thương em nhiều mà lệ đắng sầu giăng

Trường Đinh
UK, sương mù già 2017
- viết đêm 5 tháng 11 năm 2017

Tuesday, November 7, 2017

Nỗi Nhớ Mùa Đông

Anh biết không mùa đông về rồi đó
Tuyết rơi đầy lạnh buốt cả hồn em
Chẳng ấm lòng trong nỗi nhớ từng đêm
Anh xa cách tận nửa vòng trái đất

Em dang tay ôm mùa đông rát mặt
Chiếc áo choàng che gió rất mong manh
Lời yêu thương năm tháng chẳng ân cần
Môi khô héo nụ cười luôn xa vắng

Tuyết cứ rơi cho hồn em trĩu nặng
Những vần thơ lãng đãng viết cho anh
Hàng cây khô trụi lá đứng một mình
Gọi mùa xuân mãi còn xa xăm quá

Mùa đông mang một khoảng trời trắng xóa
Như tình mình còn mãi mãi trinh nguyên
Trong tim em cùng bao nỗi nhớ quên
Mong đợi anh mùa xuân về mở cửa

Về cùng em mang theo bao nỗi nhớ
Cho đông tàn và em mãi bên anh.

_Nguyễn Ngọc Tú Anh_
Gò Vấp, viết ngày 07/11/2017

Photographer: Son Hai Le


Saturday, November 4, 2017

Giông bão

Gói trọn tình của ngày tháng cũ
vào trong tim như đã bình yên
có xót xa cũng là quá khứ
đã cho nhau và đã chia xa

Em đứng lặng nhìn vầng trăng tỏ
gió thổi tung bờ cát bên sông
để lắng nghe ươn ướt cõi lòng
đang thầm khóc bên đời cô đọng

Hỏi vầng trăng sao treo bất động
áng mây đen khua giấc mộng tan
biển có nghe tiếng gọi êm vang
hay gào thét như đang tàn phá

Giờ đã đêm hay đêm vẫn cũ
tiếng sóng sô gió hú bên đời
em lắng nghe xào xạc mưa rơi
như cõi lòng tả tơi giông bão

HLP

Friday, November 3, 2017

Pleike, tháng 3-1974

Thơ: Nguyễn Xuân Thiệp
Phổ nhạc: Hà Lan Phương
Đệm Keyboard: Nguyễn Hải

Diễn ngâm / hát: Hà Lan Phương

Thursday, November 2, 2017

Hát nốt đêm thừa

Soi gương lặng ngắm vai gầy
Tóc thề che phủ buồn lây tháng ngày
Người đi mờ mịt chân mây
Buồn trông cánh nhạn xa bay ngút ngàn

Dõi theo trăng khuyết vừa tàn
Ước mơ cũng đã vội vàng tan theo
Cuộc tình tựa mảnh trăng treo
Lung linh bóng nguyệt cheo leo một đời

Tình ơi giờ đã xa vời
Đêm nay thức trọn nhớ người năm xưa
Tương tư hát nốt đêm thừa
Lời ca ai oán gió đưa mây ngàn

Ước gì đưa đến bên chàng
















Hà Lan Phương bệnh viện 11/02/2017

Giữ Lại Cho Nhau

Thôi về gom lại bao kỷ niệm
Để tháng năm dài mãi nhớ thương
Anh còn xa lắm bên kia phố
Em đi đi suốt những chặng đường

Nắng ơi! Về nhé cho em nhớ
Sao cứ qua đời những cơn mưa
Mai anh quay lại con đường cũ
Có nhớ thương gì đến em xưa?

Bây giờ hai đứa về hai lối
Em vẫn riêng em với số phần
Lời yêu ngày đó em cất vội
Giấu mãi trong tim những ngại ngần

Thì thôi em biết đời vẫn thế
Gặp gỡ chia ly sẽ chạnh lòng
Trong anh em biết là không thể
Thì ước mơ gì với đợi mong!

Giữ lại cho nhau lời yêu nhé
Một thoáng qua thôi cũng một đời
Em về nuốt cạn bao dòng lệ
Để biết quên đi bóng một người...

_Nguyễn Ngọc Tú Anh_
Trà Vinh, viết ngày 01/11/2017

Sunday, October 29, 2017

Thất tình

Ngừơi bảo tôi thơ thơ thẩn thẩn,
Tại thất tình nên thẩn thẩn thơ thơ.
Mối tình đầu là tình mộng tình mơ,
Nên mãi chỉ là bài thơ trên giấy.

Tình thứ hai còn ngu ngơ biết mấy,
Nên vẫn còn trên giấy những vần thơ.
Tình thứ ba ra ngẩn vào ngơ,
Người không biết hay giả vờ không biết.

Tình thứ tư xa xôi biền biệt.
Tình thứ năm gục chết cuối mùa đông.
Tình tiếp theo sau, có cũng như không,
Người hờ hững, chờ mong làm chi nữa.

Tình cuối cùng thề không thèm yêu nữa.
Bảy thứ tình đem nhốt cả vào thơ.

( Nên cuối cùng là tình bơ vơ )

Phượng Thu

MƯA RƠI ĐẤT LẠ

MƯA RƠI ĐẤT LẠ
Cuộc đời ngắn tựa giọt mưa
Mưa chưa chạm đất, đời vừa tái sinh
Mịt mù trong bể vô minh
Giọt mưa bỗng hóa thân mình...Mưa rơi!
Lặng nhìn mưa hóa cuộc đời
Tử sinh hai chữ ai người ngộ ra
Mây kia tụ hóa mưa xa
Sinh này giọt nước, nhạt nhòa môi em
Mưa rơi ngày cũ ướt mèm
Xóa trôi niệm thức lạ quen một đời
Ngẩn ngơ nhìn hạt mưa rơi
Chạm vào sâu lắng khóc- cười mấy khi
Lắng nghe mưa đổ thầm thì
Phong sương gột bỏ sân si lụi tàn
Mưa kia chạm đất mưa tan
Hóa thành giọt nước băng ngàn về sông
Bàn tay xòe nắm cõi không
Mơ hồ chạm giọt mưa hồng chớm thu
Người ơi, đất lạ mịt mù
Tái sinh bất diệt miên du đời người.
Triều Âm
171029

Saturday, October 28, 2017

Nợ Anh

Nợ anh mái tóc chấm vai
Nợ anh này một bàn tay đợi chờ
Nợ từ lời ngỏ tình thơ
Nợ như có lúc thẩn thờ nhớ nhau
Nợ anh một bước ban đầu
Ðể mai còn mãi theo nhau bước hoài
Nợ anh cả một trời mây
Nợ anh nỗi nhớ trong ngày mưa qua
Nợ anh ngọn nắng bay xa
Nợ từ chiếc lá còn pha bóng chiều
Nợ nhau này một lời yêu
Ðể mai em trả thật nhiều cho anh...

_Ngọc Phương Ly_
Trà Vinh, viết ngày 28/10/2017

MỘT NGÀY NỮA

MỘT NGÀY NỮA
Một ngày nữa, một ngày nữa lại qua
Cô bé xinh, như chim chích tung tăng
Em tíu tít mang sắc thắm hoan ca
Đem nắng ấm, tràn vào phòng, rất lạ!
Một chút men, chút tuổi trẻ đơm xuân
Em tô thắm, điểm phớt hồng đôi má
Đôi mắt cười, lóng lánh ánh thu ba
Nhoẻn môi xinh, xao xuyến kẻ trót nhìn
Tuổi vừa chớm, con tim em xao động
Yêu ai rồi, em lúng liếng xinh ghê
Làn da trắng, tóc phủ mềm vai nhỏ
Trót nhìn rồi, ai ôm mộng liêu xưa
Một ngày nữa, em yêu tình xa lắm
Cách đại dương, nửa bên kia địa cầu
Em có nhớ, có thỉnh thoảng đêm thâu
Ngồi nhớ người, đôi mắt nào ươn ướt?
Ngồi cạnh bên, sao mà xa xôi quá
Có khi nào em ngẩng nhìn mấy bước
Có kẻ nào đang ngồi ngắm ngẩn ngơ
Và hắn ước được một lần tay nắm...
Một ngày thôi, hắn chúc em hạnh phúc
Toại nguyện đời với mối tình thật xa
Mong rằng bên kia, người em đã chọn
Chẳng bao giờ để lệ đẫm mắt em
Ơ kìa, hắn thương chim chích nhỏ
Chim mãi tung tăng, chẳng biết gì
Ông trời tréo ngoe, sao cắc cớ
Lại để em yêu chốn tít mù...
Thôi thì, một ngày, ừ, một ngày nữa
Một ngày nữa đấy được ngắm em
Xin khắc, xin ghi này hình dáng
Một thuở yêu người...có phải xa?
Triều Âm
171027-2

Giới thiệu thành viên mới

Câu lạc bộ thơ nhạc hân hạnh giới thiệu cô: Thị Ánh Nguyễn Nick:
Phượng Thu
đã gia nhập Câu lạc bộ.
Các bạn vào Hello nhé

























Dưới là một sáng tác độc đáo: ghép tên những tựa nhạc thành bài thơ không kém lãng mạn


GỬI TÌNH THEO TỰA NHẠC
Mai-Ai đưa em về,
Thành phố tình yêu và nỗi nhớ,
Thương một người-Đêm thành phố đầy sao.
Mặt trời bé con-Em ở nơi đâu?
Bờ bến lạ-Về đi thôi em hỡi.
Tưởng rằng đã quên-Trăng mờ bên suối,
Người tình trăm năm-Phố vắng em rồi,
Trả lại em yêu-Vị ngọt đôi môi,
Gửi lại em-Hai mươi mùa nắng lạ.
Còn gì đâu em-Thương ca mùa hạ,
Cung đàn xưa-Đừng phá vỡ ân tình.
Mưa thì thầm-Nhớ-Nắng thuỷ tinh,
Mùa thu chết-Mùa thu không trở lại.
Nhạc sầu tương tư-Gửi người em gái,
Hát nữa đi em-Hoa tím ngày xưa,
Khi giấc mơ về-Thương nhớ trong mưa,
Bản tình cuối-Biệt ly-Đường tình hai lối.
Người yêu nếu ra đi-Chiều mưa biên giới,
Hương ngọc lan-Gửi em ở cuối sông hồng
Nhớ về em-Nỗi nhớ mùa đông.
Sao em nỡ vội lấy chồng,
Những mùa hoa bỏ lại,
Chia tay tình đầu,
Nghe những tàn phai.

MỘT NGÀY NỮA

MỘT NGÀY NỮA
Một ngày nữa, một ngày nữa lại qua
Cô bé xinh, như chim chích tung tăng
Em tíu tít mang sắc thắm hoan ca
Đem nắng ấm, tràn vào phòng, rất lạ!
Một chút men, chút tuổi trẻ đơm xuân
Em tô thắm, điểm phớt hồng đôi má
Đôi mắt cười, lóng lánh ánh thu ba
Nhoẻn môi xinh, xao xuyến kẻ trót nhìn
Tuổi vừa chớm, con tim em xao động
Yêu ai rồi, em lúng liếng xinh ghê
Làn da trắng, tóc phủ mềm vai nhỏ
Trót nhìn rồi, ai ôm mộng liêu xưa
Một ngày nữa, em yêu tình xa lắm
Cách đại dương, nửa bên kia địa cầu
Em có nhớ, có thỉnh thoảng đêm thâu
Ngồi nhớ người, đôi mắt nào ươn ướt?
Ngồi cạnh bên, sao mà xa xôi quá
Có khi nào em ngẩng nhìn mấy bước
Có kẻ nào đang ngồi ngắm ngẩn ngơ
Và hắn ước được một lần tay nắm...
Một ngày thôi, hắn chúc em hạnh phúc
Toại nguyện đời với mối tình thật xa
Mong rằng bên kia, người em đã chọn
Chẳng bao giờ để lệ đẫm mắt em
Ơ kìa, hắn thương chim chích nhỏ
Chim mãi tung tăng, chẳng biết gì
Ông trời tréo ngoe, sao cắc cớ
Lại để em yêu chốn tít mù...
Thôi thì, một ngày, ừ, một ngày nữa
Một ngày nữa đấy được ngắm em
Xin khắc, xin ghi này hình dáng
Một thuở yêu người...có phải xa?
Triều Âm
171027-2

MỘT NGÀY TRÔI

MỘT NGÀY TRÔI
Anh cứ bước trên bình yên thường nhật
Say việc mình vẫn ấp ủ bấy lâu
Một ngày trôi, nhẹ như mắt em sâu
Nụ cười ấy, long lanh tợ chuông bạc.

Em có biết lại một ngày anh khát
Tiếng yêu thương, chút ấm áp tim người
Em biết không, mỗi khi thấy em cười
Đối với anh, ngày hôm nay quá đủ

Đôi vai gầy, dáng em ngoan oanh vũ
Tựa như tranh khắc tận đáy tim anh
Một ngày trôi, sao lại trôi quá nhanh
Để anh lại ngẩn ngơ chờ hình dáng.

Em biết không, có khi đời chán ngán
Mớ hợp đồng, đám đối tác mè nheo
Có những lúc chúng lại còn trả treo
Ôi, đòi hỏi, này những điều ngớ ngẩn

Nhưng rất may, ông trời trao khí vận
Còn có em, ngồi ở đấy mỉm cười
Anh lại thấy, đời bỗng chốc vui tươi
Không cần nói, ngàn lời thay suy nghĩ.

Một ngày ư, hai tư tiếng ấy nhỉ
Có là bao khi lại gặp được em
Đôi mắt nâu, lấp lánh phố lên đèn
Em chào anh, giỏ quàng vai, bước nhẹ…

Ừ thế thôi, anh gửi này cô bé
Chút vu vơ của nắng sớm đầu tuần
Mãi vui nhé, bởi cuộc đời bất tận
Em còn cười, anh cũng sẽ vui lây
Triều Âm
171028

Friday, October 27, 2017

Em có là mùa thu

Thơ: Trầm Nhi
Phổ nhạc: Hà Lan Phương
Đệm đàn: Nguyễn Hải

Trình bày: Hà Lan Phương

Hà Lan Phương

Thursday, October 26, 2017

Tiếng đàn Piano nửa đêm

Bài viết Trần Việt Hải

Tiếng đàn piano nửa đêm
NDH (ghi lại từ một câu chuyện có thật xảy ra ở Đức)
Em Về bên Phím Đàn, Việt Hải, Hà Lan Phương:
Tiếng Đàn Xưa, Việt Hải, Tú Minh:

Một ngày anh hẹn chị ra quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen. Câu đầu tiên khi gặp anh, chị nói trong sự cáu gắt:
– Ông lại bán xe rồi hay sao mà đi tàu lên đây?
Anh cúi đầu trả lời lí nhí trong sự hổ thẹn:
– Ừ thì bán rồi, vì cũng không có nhu cầu lắm!
Chị sầm mặt xuống:
– Ông lúc nào cũng vậy, suốt đời không ngóc lên đầu lên được, hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy?
Khó khăn lắm anh mới có thể nói với chị điều mà anh muốn nhờ chị. Chị cũng khó khăn lắm mới có thể trả lời từ chối anh:
– Nhưng mà gia đình tôi đang yên lành, nếu đưa con bé về e sẽ chẳng còn được bình yên nữa!
Anh năn nỉ, nhưng thật sự là anh rất bối rối:
– Con bé đã đến tuổi dậy thì, anh là đàn ông, không thể gần gũi và dạy dỗ chu đáo cho nó được, anh chưa bao giờ cầu xin em điều gì, chỉ lần này thôi, chỉ nửa năm hay vài ba tháng cũng được, em là phụ nữ em gần nó, em hướng dẫn và khuyên bảo nó trong một thời gian để nó tập làm quen với cuộc sống của một thiếu nữ, sau đó anh lại đón nó về.
Chị thở dài:
– Ông lúc nào cũng mang xui xẻo cho tôi, thôi được rồi, ông về đi, để tôi về bàn lại với chồng tôi đã, có gì tôi sẽ gọi điện thông báo cho ông sau. Anh nhìn chị với ánh mắt đầy hàm ơn. Anh đứng dậy, đầu cúi xuống như có lỗi tiễn chị ra xe rồi thở dài, lùi lũi bước vào nhà ga đáp tàu trở lại Hamburg.
Anh và chị trước kia là vợ chồng. Họ yêu nhau từ hồi còn học trung học. Anh đi lao động xuất khẩu ở Đông Đức. Chị theo học Đại Học Sư Phạm Hà Nội. Ngày bức tường Berlin sụp đổ, anh chạy sang phía Tây Đức. Chị tốt nghiệp đại học và về làm giáo viên ở Thái Bình. Họ vẫn liên lạc và chờ đợi nhau.
Khi đã có giấy tờ cư trú hợp lệ, anh về làm đám cưới với chị, rồi làm thủ tục đón chị sang Đức. Vừa sang Đức, thấy bạn bè anh ai cũng thành đạt, đa số ai cũng có nhà hàng, hay cửa tiệm buôn bán, chỉ có anh là vẫn còn đi làm phụ bếp thuê cho người ta. Chị trách anh vô dụng. Anh không nói gì, chỉ hơi buồn vì chị không hiểu, để có đủ tiền bạc và điều kiện lo thủ tục cho chị sang được đây, anh đã vất vả tiết kiệm mấy năm trời mới được. Nên không dám mạo hiểm ra làm ăn.
“Đồ cù lần, đồ đàn ông vô dụng…”, đó là câu nói của miệng chị dành cho anh, sau khi anh và chị có bé Hương.
Bé Hương sinh thiếu tháng, phải nuôi lồng kính đến hơn nửa năm mới được về nhà. Khi bác sĩ thông báo cho vợ chồng anh biết bé Hương bị thiểu năng bẩm sinh. Giông tố bắt đầu thực sự nổi lên từ đó. Chị trách anh, đến một đứa con cũng không làm cho ra hồn, thì hỏi làm được gì chứ. Anh ngậm đắng nuốt cay nhận lỗi về mình và dồn hết tình thương cho đứa con gái xấu số.
Bé Hương được 3 tuổi, chị muốn ly dị với anh. Chị nói, ông buông tha cho tôi, sống với ông đời tôi coi như tàn. Anh đồng ý, vì anh biết chị nói đúng. Anh là người chậm chạp, không có chủ kiến và không có chí tiến thân, sống an phận thủ thường. Nếu cứ rằng buộc sẽ làm khổ chị. Bé Hương 3 tuổi mà chưa biết nói. Chị cũng rất thương con, nhưng vì bận bịu làm ăn nên việc chăm sóc con bé hầu hết là do anh làm.
Vì vậy mà con bé quấn quít bố hơn mẹ. Biết vậy nên chị cũng rất yên tâm và nhẹ nhõm nhường quyền nuôi dưỡng con bé cho anh khi làm thủ tục ly dị. Ly dị được gần 1 năm thì chị tái giá. Chị sinh thêm một đứa con trai với người chồng mới. Thành phố Bremen là thành phố nhỏ.
Người Việt ở đó hầu như đều biết nhau. Chị cảm thấy khó chịu khi thỉnh thoảng bắt gặp cha con anh đi mua sắm trên phố. Chị gặp anh và nói với anh điều đó. Anh biết ý chị nên chuyển về Hamburg sinh sống.
Chị không phải là người vô tâm, nên thỉnh thoảng vẫn gửi tiền nuôi dưỡng con cho anh. Trong những dịp năm mới hay Noel, chị cũng có quà riêng cho con bé, nhiều năm, nếu có thời gian, chị còn đến trực tiếp tặng quà cho con trước ngày lễ Giáng Sinh nữa.
Thấm thoát đó mà giờ đây con bé đã sắp trở thành một thiếu nữ. Tuy chị không biết cụ thể thế nào nhưng chị biết dù con bé lớn lên trong tật nguyền hẩm hiu, nhưng anh rất thương nó. Chị cũng biết con bé gặp vấn đề trong giao tiếp, phải đi học trường khuyết tật. Nhưng con bé rất ngoan. Anh cũng không phải vất vả vì nó nhiều. Nó bị bệnh thiểu năng, trí tuệ hạn chế, phát âm khó khăn. Tuy vậy nó vẫn biết tự chăm sóc mình trong sinh hoạt cá nhân. Thậm chí nó còn biết giúp anh một số công việc lặt vặt trong nhà.
Chồng chị đã đồng ý cho chị đón con bé về tạm sống với chị vài tháng, với điều kiện trong thời gian con bé về sống chung với vợ chồng chị, anh không được ghé thăm. Chị cũng muốn thế, vì chị cảm thấy hổ thẹn khi phải tiếp xúc với vẻ mặt đần đần dài dại của anh.
Vợ chồng chị đã mua nhà. Nhà rộng, nên con bé được ở riêng một phòng. Chị đã xin cho con bé theo học tạm thời ở một trường khuyết tật ở gần nhà. Con bé tự đi đến trường và tự về được. Đi học về, nó cứ thui thủi một mình trong phòng. Đứa em trai cùng mẹ của nó, mẹ nó, và bố dượng nó rất ít khi quan tâm đến nó. Niềm vui duy nhất của nó là chờ điện thoại của bố. Nó phát âm không chuẩn và nói rất khó khăn, nên hầu như nó chỉ nghe bố nói chuyện. Bố dặn dò nó rất nhiều và thỉnh thoảng còn hát cho nó nghe.
Em trai nó học thêm Piano, nên nhà mẹ nó có cái đàn Piano rất đẹp để ở phòng khách. Có lần nó sờ và bấm bấm vài nốt. Mẹ mắng nó không được phá đàn của em. Nên từ đó nó không dám đụng đến nữa. Có hôm anh gọi điện thoại cho nó, nó nghèn nghẹn nói lỏm bỏm,… đàn…đàn… klavia…con muốn… Anh thở dài và hát cho nó nghe.
Tháng đầu, hầu như ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho nó. Rồi thưa dần, thưa dần. Cho đến một ngày anh không gọi cho nó nữa. Sau một tuần đăng đẳng không nghe anh gọi điện thoại. Con bé bỏ ăn và nằm bẹp ở nhà không đi học. Chị không biết gì cứ mắng nó dở chứng.
Một đêm, chị bỗng bật choàng dậy khi nghe tiếng đàn Piano vang lên. Chị chạy ra phòng khách, thấy con bé đang ngồi đánh đàn say sưa. Nó vừa đánh vừa hát thì thầm trong miệng. Chị cứ há hốc mồm ra kinh ngạc. Chị không thể tưởng tượng nổi là con bé chơi Piano điêu luyện như vậy. Chị chợt nhớ ra, đã có lần anh nói với chị, con bé ở trường khuyết tật có học đàn Piano, cô giáo khen con bé có năng khiếu. Lần đó chị tưởng anh kể chuyện lấy lòng chị nên chị không quan tâm.
Chị đến gần sau lưng nó, và lặng lẽ ngắm nhìn nó đánh đàn. Chị cúi xuống và lắng nghe con bé hát thầm thì cái gì. Chị sởn cả da gà, khi chị nghe con bé hát rõ ràng từng tiếng một, mà lại là hát bằng tiếng Việt hẳn hoi: “… Nhớ những năm xa xưa ngày cha đã già với bao sầu lo… sống với cha êm như làn mây trắng… nhớ đến năm xưa còn bé, đêm đêm về cha hôn chúng con…v ới tháng năm nhanh tựa gió… ôi cha già đi cha biết không”.
Chị vòng tay ra trước cổ nó và nhẹ níu, ôm nó vào lòng. Lần đầu tiên chị ôm nó âu yếm như vậy. Chị thấy tay mình âm ấm. Nó ngừng đàn đưa tay lên ôm riết tay mẹ vào lòng ngực. Nó khóc. Chị xoay vai nó lại, nhìn vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nó. Nó chìa cho chị một tờ giấy khổ A4 đã gần như nhàu nát.
Chị cầm tờ giấy và chăm chú đọc, rồi thở hắt ra nhìn nó hỏi, con biết bố con bị ung thư lâu chưa. Nó chìa bốn ngón tay ra trước mặt mẹ. Chị hỏi, bốn tháng rồi hả. Nó gật đầu. Chị nhìn chăm chăm vào tờ giấy, và từ từ ngồi thụp xuống nền nhà, rũ rượi thở dài.
Con bé hốt hoảng đến bên mẹ, ôm mẹ vào lòng, vuốt mặt mẹ, rồi vừa ấp úng nói vừa ra hiệu cho mẹ. Đại ý là nó diễn đạt rằng: “Bố lên ở trên Thiên Đường rồi, mẹ yên tâm, con đã xin vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là vì bố muốn thế, bố muốn mình ra được nhẹ nhàng và yên tâm là có mẹ ở bên con…”
Chị cũng ôm nó vào lòng, vỗ vỗ vào vai nó và nói, con gái ngoan của mẹ, ngày mai nếu mẹ sắp xếp được công việc, mẹ sẽ đưa con về Hamburg….
Đoạn kết:
Tôi nghe người ta kể chuyện lại chuyện đó, khi đi dự một cuộc biểu diễn nghệ thuật của học sinh khuyết tật và khiếm thị. Khi thấy em gái đệm đàn piano cho dàn đồng ca, cứ khăng khăng đòi phải đàn và hát bài hát “Người Cha Yêu Dấu” bằng tiếng Việt trước, sau đó mới chịu đệm đàn cho dàn đồng ca tiếng Đức. Quá kinh ngạc nên tôi cứ gạn hỏi mãi người trong ban tổ chức. Cuối cùng họ đã kể cho tôi nghe câu chuyện như vậy.
NDH (ghi lại từ một câu chuyện có thật xảy ra ở Đức)







THÁNG MƯỜI XÀO XẠC...LÁ BAY

THÁNG MƯỜI XÀO XẠC....LÁ BAY
Đời trôi qua kẽ tay, tháng năm nào đứng lại
Đoạn nhân tình tựa vĩnh viễn chẳng phai
Ai lai sinh, ai để lạc hình hài
Giòng miên viễn, trôi lửng lờ vụng dại.
Tháng Mười ơi, cung đường vàng lá trải
Lạnh se se, ưng ửng má ai hồng
Nắng vu vơ, xuyên kẽ lá chạy rong
Hong tim ấm, bâng khuâng hồn lữ khách
Hẹn gì nhau lối hương xưa đỏ quạch
Vóc lá sầu, mỏng mảnh dấu chim di
Em nghe không, nơi Phố Gió thầm thì
Này du khúc, cuộc tình thành ảo ảnh
Cõi thực hư gió se lòng. Gió lạnh!
Đất chao mình, đường địa chấn nông sâu
Trải tang thương đã mấy cuộc bể dâu
Nay còn lại, khoảnh rừng già cô quạnh...
"Tháng Mười ơi, nhớ gì không, hỡi lá"
Chở lời thơ, trôi vào tận thiên thu
Ai gom mây, giăng lối nhỏ mịt mù
Đường xào xạc, quyện chân người...cõi nhớ
Triều Âm
171026

Chuyện Tình Nàng Thơ

Thơ: Ngọc Phương Ly
Nhạc: Hà Lan Phương

Đàn: Nguyễn Hải

Nguyễn Hải Đàn

Wednesday, October 25, 2017

EM CÓ LÀ MÙA THU

EM CÓ LÀ MÙA THU
Nắng lửng lơ, mùa nhẩn nhơ trở giấc
Em là mình, hay đã hóa mùa thu
Áo tình yêu, dệt sắc màu đỏ thắm
Quấn vai người nắng ấm Ottawa
Em dung nhan, áo lụa vàng sắc lá
Nét môi hồng, nụ cười nhỏ mông mênh
Làn mây trắng, tóc bồng bềnh ...ơi lạ!
Phải em không? Em đã hóa mùa thu?
Cụm rừng già nghiêng nghiêng mình vồn vã
Bé! bé yêu hãy dừng lại, ghé đây
Ngồi cùng tôi, vẽ thơ tình trên lá
Thả lời bay, cùng với gió phiêu linh
Cung đường xưa, thu vuốt mềm gió hạ
Giữa rừng già, điểm xuyết chút yêu thương
Có phải thu đang đợi ở bên đường
Hay là em, khoác lên mình áo mới?
Chiều dần trôi, nắng càng thêm vời vợi
Viết bài thơ, thả theo gió mông mênh
Em hóa thu nơi xứ lạ điệp trùng
Lá nào bay, theo cơn gió...có em...
Triều Âm
171025

Monday, October 23, 2017

Lá có vàng phai

LÁ CÓ VÀNG PHAI
Có chiếc lá thay màu sáng hôm ấy
Thả cuộc tình theo gió, trả thơ ngây
Đứng lặng lẽ giữa giòng đời hối hả
Hun hút trời, một màu xám giăng mây
Nhành cây nhỏ nay trở thành cổ thụ
Giữa rừng già chứng kiến chuyện cổ kim
Trong tĩnh mịch, cây đứng thế, lặng yên
Chờ mùa đến, rung rinh từng phiến lá.
Ai thêu dệt, ai vẽ tình u nhã
Họa sắc đời những màu sắc đan xen
Này gam nóng đơm nụ cười trọn vẹn
Chút gam lạnh dìu dịu đời bon chen?
Những chiếc lá cùng thay màu hôm ấy
Điểm tô đời những giấc mộng ảo mơ
Giữa rừng già, chúng chờ đón nàng thơ
Chưa tỉnh giấc kể chuyện xưa mùa cũ
Quãng đường này ai đi qua sẽ đủ
Sẽ đong đầy những cung bậc yêu thương
Anh có không, ở phía cuối con đường
Đang ngắm lá, ở ven đường, chuyển sắc...
Triều Âm 171012

Saturday, October 21, 2017

Thơ: Trầm Nhi
Phổ nhạc: Hà Lan Phương

Trình bầy: Hà Lan Phương

Hà Lan Phương




Tôi muốn cùng người song tấu khúc du ca
Phím cầm khuya đưa đất trời gặp mặt
Bàn tay ngoan chạm phong sương áo bạc
Gió mưa đời, ta phủi nhẹ...cùng say
Đêm là đêm hay đâu đó là ngày
Dáng trăng non uống lời xưa tri kỷ
Đêm choàng đêm đong lời người ma mị
Vọng thiên âm xao động gốc sồi già

Chân chim non theo lời ca phù thủy
Vũ khúc nào đọng huyền thoại đêm sương
Chợt ngẩn ngơ, khúc Hồ Trường thiên sử
Giọt thiên thu rơi đánh động mặt hồ

Tôi chợt mơ, mơ giấc xưa ngày cũ
Lối trầm quen, thơm dáng gót sen hồng
Ơi du ca, anh có còn buồn không
Khi ảo ảnh, vỡ mơ hồ vóc ngọc?

Đêm trở khuya, cung đàn nay chợt khóc
Thổn thức đau, ơi giọt lệ nhân tình
Vầng trăng khuya, vụn vỡ giữa mông mênh
Có ai nghe, khúc hồ cầm ...đang vỡ....

Triều Âm
10th Sept 2017

Friday, October 13, 2017

Mùa Thu Của Em

Bên song cửa chiều rơi nhiều lá úa
Có tuổi nào ngơ ngác bỗng bay xa
Em muốn hứng lại nơi nào lá rớt
Góp nhặt vàng thu chớ để nhạt nhòa.

Bên song cửa quạnh hiu dường như đã
Gió khép nhẹ nhàng tiếng hoàng hôn rơi
Ai mang thương nhớ theo về nơi ấy
Có biết ngày thu thiếu vắng một người?

Anh đâu biết cơn mưa chiều đang tới
Những giọt rơi trong khoảng trống đong đưa
Cho em ngỡ thu còn xa vời vợi
Để nhớ nhiều tuổi mộng thuở xa xưa.

Em thắp nến cho tuổi đời thêm nữa
Bước ngỡ ngàng mưa thấm lạnh bờ vai
Ai xa xôi gửi tình bao chan chứa
Có ấm lòng hay cách biệt... đã phôi phai?

_Ngọc Phương Ly_
Trà Vinh, viết ngày 12/10/2017