Thơ là đóa hoa nở màu trong tim nhớ. Nhạc là cánh gió đưa hương hoa vào hồn những vương vấn hoài mong. Trên vườn hoa thơ nhạc, có bóng chữ du dương với cảm điệu hòa giao, có tiếng hát thương nhẹ vang làn gió mộng, chìm vào tâm tư lắng đọng, để mãi còn đây dư âm về trên từng phím nhạc lòng mênh mông.
Biển nhạc trên hoa thơ Dìu nhau về chung lối Trên cung đàn ước mơ Lời yêu theo sóng gọi Vỗ tìm bờ ngẩn ngơ... Trường Đinh
Yêu anh em viết tình ca
trên từng cung bậc thiết tha điệu buồn
lời ca đầy tiếng yêu thương
theo anh qua những nẻo đường chia xa
ngọt ngào một khúc tình ca
hát lên là những thật thà cho nhau
buồn như một nốt nhạc cao
thương như nốt lặng, dạt dào gió đưa
tặng anh khúc hát mong chờ
trong đêm khuya vẫn thẩn thờ âm vang
thả hồn em với tiếng đàn
bài tình ca mãi miên man điệu buồn.
Nhà thơ nữ trẻ đep: Phan Vy đã đến với vườn thơ nhạc. Mong mọi người vào comments chào hỏi làm quen. Hy vọng Phan Vy tìm thấy thêm nhiều nguồn vui và cảm hứng sáng tác nơi khu vườn bé nhỏ thân thương này.
Người chăm vườn Nguyễn Hải
(Tặng Lê Minh Hải) Mẹ đã mỏi mòn với thời gian Ngọn gió vừa lay rụng lá vàng Một lần mẹ đi là vĩnh viễn Nến thắp hai hàng… lạnh áo quan Ba mất nhà mình đã buồn tênh Con còn có mẹ ở kề bên Đến giờ mẹ cũng xa con nữa Ai đỡ nâng con lúc gập ghềnh Những đêm mẹ thao thức vì đau Quặn thắt lòng con những lo âu Mẹ đang kề cận bờ sinh tử Con sợ bóng chiều lịm tắt mau… Đời mẹ từng qua bước đắng cay Nhọc nhằn cả đến lúc xuôi tay Con đền chưa trọn công ơn mẹ Nương khói hương trầm cánh hạc bay Cây cỏ dường như cũng bi thương Đưa tiễn mẹ đi mấy dặm đường Tháng năm mây nhuốm màu tang trắng Lòng con cũng tắt một vầng dương Mẹ đã nằm yên trong đất sâu Vòng đời qua hết những bể dâu Mẹ đi nhà cửa càng thêm lạnh Bóng mẹ mai này biết tìm đâu !?…
PHAN MẠNH THU
(39)- THOÁNG MƠ YÊU---(- 2 )VERSION-- FRENCH - -
- THƠ -PHỔ NHẠC - CHUYỂN PHÁP- VÀ- ANH NGỮ -JOHN ĐỖ TRƯƠNG -
TÌNH YÊU NHƯ THOÁNG MƠ----- ĐÊM VỀ
NGÀY NAO HAI ĐỨA -------CHUNG VỊ ĐỜI
GIỜ ĐƯỜNG ĐỜI ------- ĐÔI NGHÃ ĐÔI NƠI
CHIA TAY -------AI NGƯỜI BUỒN CHO NHAU
CUỘC TÌNH ĐÓ-------- TA CHIA NHAU NGHỌT NỒNG
CÒN CHĂNG ANH HỞI------- TRONG CUỘC ĐỜI
KỶ NIỆM -------ANH CHÔN DẤU TRONG TIM
EM BUỒN CHUYỆN TÌNH------- THOÁNG MƠ YÊU
ĐK ---CHẲNG VÌ ----CAO SANH ----- HAY TRỜI BÀY
KIM TIỀN ---- HẠNH PHÚC ----- VÀ LỢI DANH
GIÀU ---SANG-------- VUI ĐÓN BÊN ĐỜI
KHÔNG LÀ ----- DUYÊN TÌNH ĐÔI TA
2 -TÌNH YÊU NHƯ GIÓ XUÂN---- ĐÔNG --- HÈ
MÌNH TÌM NHAU --------TRONG DĨ VÃNG CUỘC ĐỜI
CHUYỆN TÌNH -------ANH CHÔN GIỮ TRONG TIM
EM BUỒN CHUYỆN TÌNH----- THOÁNG MƠ YÊU
THE CALIFORNIA- 2014 -USA - THƠ- PHỔ NHẠC- CHUYỂN PHÁP- VÀ- ANH NGỮ - JOHN ĐỖ TRƯƠNG-
---LIVE SHOW - Kim Loan Ca Si -CĂN NHÀ NGOẠI Ô -PARIS-FRANCE-
- -TRUNG TÂM ASIA ĐẾN TỪ HOA KỲ -
------- -CHIỀU THỨ SÁU -15-12-2017-(19GIỜ -ĐẾN-23GIỜ-)
NHÀ HÀNG CHÂU .-99-COURS DES ROCHES -77.186- NOISIEL-.FRANCE-
--------RA MẮT CD .VÀ NHỮNG TÌNH CA JOHN ĐỖ TRƯƠNG -
-THƠ- VĂN- CA- NHẠC SĨ- PARIS- FRANCE -CÙNG KIM LOAN -
-TRÂN TRONG KÍNH MỜI- CDNV PARIS-FRANCE ----------
Hân hạnh giới thiệu đến các bạn nhạc sĩ mới gia nhập:
JDT DO TRƯỜNG đã gia nhập vườn thơ nhạc. Được biết nhạc sĩ có số lượng sáng tác rất phong phú bao gồm Việt, Mỹ và Pháp. Mọi người xin vào chào hỏi làm quen nhé.
Đại diện vườn thơ nhạc, tôi hân hoan chào đón nhạc sĩ đến với vườn nhà và mong bạn tìm thấy nhiều nguồn hứng sáng tác
Người chăm vườn
Để phù hợp hơn cho hướng phát triển sau này và nhẹ nhàng danh xưng hơn, kể từ ngày 08 tháng 12 năm 2017, Câu Lạc Bộ Thơ Nhạc sẽ đổi danh xưng là Vườn Thơ Nhạc. Các thành viên vẫn như cũ chỉ thay đổi type: www.vuonthonhac.com thay vì www.caulacbothonhac.com.
Nếu tháng giêng khi xuân vừa mở cửa Tôi quay về… tìm hoa dại đường xưa Có cánh bướm một thời tôi vương vấn Biết còn không? sao cứ nhớ bâng khuâng. Nếu tôi về mùa rộn tiếng ve ngân Sắc hoa phượng cháy đỏ trời thương tiếc Vạt áo trắng bay bên đường ngày ấy Xa lắm rồi… kỷ niệm cũng mù khơi. Nếu chớm thu tôi về không ai đợi! Biết tìm đâu một thuở dấu chân người? Thắp ngọn nến - đón mùa sang lặng lẽ Tuổi thêm đầy – càng vợi bớt ngày xanh. Nếu mùa đông tôi về bên giếng lạnh Khua tiếng gàu tìm kiếm một vầng trăng Mặt nước kia đã lâu rồi phẳng lặng Tìm được không dư ảnh của một thời? Đã bao lần tôi đếm lá vàng rơi Mới chớp mắt mười năm đi qua cửa Nếu một mai - tôi không quay về nữa Mọi ưu phiền gió hãy cuốn dùm tôi… PHAN MẠNH THU 1986
Nợ em này một nụ cười
Một lần hò hẹn một lời chào nhau
Nợ em này phút ban đầu
Một bàn tay nắm một bầu trời xanh
Nợ em hoa nở trên cành
Anh cài lên tóc cho xinh má hồng
Nợ em ngày ngóng đêm mong
Cho nôn nao cả mùa đông đợi chờ
Nợ em này một bài thơ
Anh mang trao tặng thẩn thờ tim em
Nợ em một ánh trăng đêm
Sẽ tròn không khuyết đưa em lối về
Nợ em một nụ tình si
Bên em anh sẽ thầm thì gọi tên
Nợ em không thể nào quên
Anh còn giữ mãi trong tim bóng hình.
_Nguyễn Ngọc Tú Anh_
Trà Vinh, viết ngày 11/11/2017
Nợ anh mái tóc chấm vai
Nợ anh này một bàn tay đợi chờ
Nợ từ lời ngỏ tình thơ
Nợ như có lúc thẩn thờ nhớ nhau
Nợ anh một bước ban đầu
Ðể mai còn mãi theo nhau bước hoài
Nợ anh cả một trời mây
Nợ anh nỗi nhớ trong ngày mưa qua
Nợ anh ngọn nắng bay xa
Nợ từ chiếc lá còn pha bóng chiều
Nợ nhau này một lời yêu
Ðể mai em trả thật nhiều cho anh...
Câu lạc bộ thơ nhạc hân hạnh giới thiệu cô: Thị Ánh Nguyễn Nick: Phượng Thu
đã gia nhập Câu lạc bộ.
Các bạn vào Hello nhé
Dưới là một sáng tác độc đáo: ghép tên những tựa nhạc thành bài thơ không kém lãng mạn
GỬI TÌNH THEO TỰA NHẠC
Mai-Ai đưa em về,
Thành phố tình yêu và nỗi nhớ,
Thương một người-Đêm thành phố đầy sao.
Mặt trời bé con-Em ở nơi đâu?
Bờ bến lạ-Về đi thôi em hỡi.
Tưởng rằng đã quên-Trăng mờ bên suối,
Người tình trăm năm-Phố vắng em rồi,
Trả lại em yêu-Vị ngọt đôi môi,
Gửi lại em-Hai mươi mùa nắng lạ.
Còn gì đâu em-Thương ca mùa hạ,
Cung đàn xưa-Đừng phá vỡ ân tình.
Mưa thì thầm-Nhớ-Nắng thuỷ tinh,
Mùa thu chết-Mùa thu không trở lại.
Nhạc sầu tương tư-Gửi người em gái,
Hát nữa đi em-Hoa tím ngày xưa,
Khi giấc mơ về-Thương nhớ trong mưa,
Bản tình cuối-Biệt ly-Đường tình hai lối.
Người yêu nếu ra đi-Chiều mưa biên giới,
Hương ngọc lan-Gửi em ở cuối sông hồng
Nhớ về em-Nỗi nhớ mùa đông.
Sao em nỡ vội lấy chồng,
Những mùa hoa bỏ lại,
Chia tay tình đầu,
Nghe những tàn phai.
Tiếng đàn piano nửa đêm
NDH (ghi lại từ một câu chuyện có thật xảy ra ở Đức)
Em Về bên Phím Đàn, Việt
Hải, Hà Lan Phương:
Tiếng Đàn Xưa, Việt Hải,
Tú Minh:
Một ngày anh hẹn chị ra
quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen. Câu đầu tiên khi gặp anh, chị
nói trong sự cáu gắt:
– Ông lại bán xe rồi
hay sao mà đi tàu lên đây?
Anh cúi đầu trả lời lí
nhí trong sự hổ thẹn:
– Ừ thì bán rồi, vì
cũng không có nhu cầu lắm!
Chị sầm mặt xuống:
– Ông lúc nào cũng vậy,
suốt đời không ngóc lên đầu lên được, hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy?
Khó khăn lắm anh mới có
thể nói với chị điều mà anh muốn nhờ chị. Chị cũng khó khăn lắm mới có thể trả
lời từ chối anh:
– Nhưng mà gia đình tôi
đang yên lành, nếu đưa con bé về e sẽ chẳng còn được bình yên nữa!
Anh năn nỉ, nhưng thật
sự là anh rất bối rối:
– Con bé đã đến tuổi dậy
thì, anh là đàn ông, không thể gần gũi và dạy dỗ chu đáo cho nó được, anh chưa
bao giờ cầu xin em điều gì, chỉ lần này thôi, chỉ nửa năm hay vài ba tháng cũng
được, em là phụ nữ em gần nó, em hướng dẫn và khuyên bảo nó trong một thời gian
để nó tập làm quen với cuộc sống của một thiếu nữ, sau đó anh lại đón nó về.
Chị thở dài:
– Ông lúc nào cũng mang
xui xẻo cho tôi, thôi được rồi, ông về đi, để tôi về bàn lại với chồng tôi đã,
có gì tôi sẽ gọi điện thông báo cho ông sau. Anh nhìn chị với ánh mắt đầy hàm
ơn. Anh đứng dậy, đầu cúi xuống như có lỗi tiễn chị ra xe rồi thở dài, lùi lũi
bước vào nhà ga đáp tàu trở lại Hamburg.
Anh và chị trước kia là
vợ chồng. Họ yêu nhau từ hồi còn học trung học. Anh đi lao động xuất khẩu ở
Đông Đức. Chị theo học Đại Học Sư Phạm Hà Nội. Ngày bức tường Berlin sụp đổ, anh chạy sang phía Tây Đức.
Chị tốt nghiệp đại học và về làm giáo viên ở Thái Bình. Họ vẫn liên lạc và chờ
đợi nhau.
Khi đã có giấy tờ cư
trú hợp lệ, anh về làm đám cưới với chị, rồi làm thủ tục đón chị sang Đức. Vừa
sang Đức, thấy bạn bè anh ai cũng thành đạt, đa số ai cũng có nhà hàng, hay cửa
tiệm buôn bán, chỉ có anh là vẫn còn đi làm phụ bếp thuê cho người ta. Chị
trách anh vô dụng. Anh không nói gì, chỉ hơi buồn vì chị không hiểu, để có đủ
tiền bạc và điều kiện lo thủ tục cho chị sang được đây, anh đã vất vả tiết kiệm
mấy năm trời mới được. Nên không dám mạo hiểm ra làm ăn.
“Đồ cù lần, đồ đàn ông
vô dụng…”, đó là câu nói của miệng chị dành cho anh, sau khi anh và chị có bé
Hương.
Bé Hương sinh thiếu
tháng, phải nuôi lồng kính đến hơn nửa năm mới được về nhà. Khi bác sĩ thông
báo cho vợ chồng anh biết bé Hương bị thiểu năng bẩm sinh. Giông tố bắt đầu thực
sự nổi lên từ đó. Chị trách anh, đến một đứa con cũng không làm cho ra hồn, thì
hỏi làm được gì chứ. Anh ngậm đắng nuốt cay nhận lỗi về mình và dồn hết tình
thương cho đứa con gái xấu số.
Bé Hương được 3 tuổi,
chị muốn ly dị với anh. Chị nói, ông buông tha cho tôi, sống với ông đời tôi
coi như tàn. Anh đồng ý, vì anh biết chị nói đúng. Anh là người chậm chạp,
không có chủ kiến và không có chí tiến thân, sống an phận thủ thường. Nếu cứ rằng
buộc sẽ làm khổ chị. Bé Hương 3 tuổi mà chưa biết nói. Chị cũng rất thương con,
nhưng vì bận bịu làm ăn nên việc chăm sóc con bé hầu hết là do anh làm.
Vì vậy mà con bé quấn
quít bố hơn mẹ. Biết vậy nên chị cũng rất yên tâm và nhẹ nhõm nhường quyền nuôi
dưỡng con bé cho anh khi làm thủ tục ly dị. Ly dị được gần 1 năm thì chị tái
giá. Chị sinh thêm một đứa con trai với người chồng mới. Thành phố Bremen là thành phố nhỏ.
Người Việt ở đó hầu như
đều biết nhau. Chị cảm thấy khó chịu khi thỉnh thoảng bắt gặp cha con anh đi
mua sắm trên phố. Chị gặp anh và nói với anh điều đó. Anh biết ý chị nên chuyển
về Hamburg sinh sống.
Chị không phải là người
vô tâm, nên thỉnh thoảng vẫn gửi tiền nuôi dưỡng con cho anh. Trong những dịp
năm mới hay Noel, chị cũng có quà riêng cho con bé, nhiều năm, nếu có thời
gian, chị còn đến trực tiếp tặng quà cho con trước ngày lễ Giáng Sinh nữa.
Thấm thoát đó mà giờ
đây con bé đã sắp trở thành một thiếu nữ. Tuy chị không biết cụ thể thế nào
nhưng chị biết dù con bé lớn lên trong tật nguyền hẩm hiu, nhưng anh rất thương
nó. Chị cũng biết con bé gặp vấn đề trong giao tiếp, phải đi học trường khuyết
tật. Nhưng con bé rất ngoan. Anh cũng không phải vất vả vì nó nhiều. Nó bị bệnh
thiểu năng, trí tuệ hạn chế, phát âm khó khăn. Tuy vậy nó vẫn biết tự chăm sóc
mình trong sinh hoạt cá nhân. Thậm chí nó còn biết giúp anh một số công việc lặt
vặt trong nhà.
Chồng chị đã đồng ý cho
chị đón con bé về tạm sống với chị vài tháng, với điều kiện trong thời gian con
bé về sống chung với vợ chồng chị, anh không được ghé thăm. Chị cũng muốn thế,
vì chị cảm thấy hổ thẹn khi phải tiếp xúc với vẻ mặt đần đần dài dại của anh.
Vợ chồng chị đã mua
nhà. Nhà rộng, nên con bé được ở riêng một phòng. Chị đã xin cho con bé theo học
tạm thời ở một trường khuyết tật ở gần nhà. Con bé tự đi đến trường và tự về được.
Đi học về, nó cứ thui thủi một mình trong phòng. Đứa em trai cùng mẹ của nó, mẹ
nó, và bố dượng nó rất ít khi quan tâm đến nó. Niềm vui duy nhất của nó là chờ
điện thoại của bố. Nó phát âm không chuẩn và nói rất khó khăn, nên hầu như nó
chỉ nghe bố nói chuyện. Bố dặn dò nó rất nhiều và thỉnh thoảng còn hát cho nó
nghe.
Em trai nó học thêm
Piano, nên nhà mẹ nó có cái đàn Piano rất đẹp để ở phòng khách. Có lần nó sờ và
bấm bấm vài nốt. Mẹ mắng nó không được phá đàn của em. Nên từ đó nó không dám đụng
đến nữa. Có hôm anh gọi điện thoại cho nó, nó nghèn nghẹn nói lỏm bỏm,…
đàn…đàn… klavia…con muốn… Anh thở dài và hát cho nó nghe.
Tháng đầu, hầu như ngày
nào anh cũng gọi điện thoại cho nó. Rồi thưa dần, thưa dần. Cho đến một ngày
anh không gọi cho nó nữa. Sau một tuần đăng đẳng không nghe anh gọi điện thoại.
Con bé bỏ ăn và nằm bẹp ở nhà không đi học. Chị không biết gì cứ mắng nó dở chứng.
Một đêm, chị bỗng bật
choàng dậy khi nghe tiếng đàn Piano vang lên. Chị chạy ra phòng khách, thấy con
bé đang ngồi đánh đàn say sưa. Nó vừa đánh vừa hát thì thầm trong miệng. Chị cứ
há hốc mồm ra kinh ngạc. Chị không thể tưởng tượng nổi là con bé chơi Piano
điêu luyện như vậy. Chị chợt nhớ ra, đã có lần anh nói với chị, con bé ở trường
khuyết tật có học đàn Piano, cô giáo khen con bé có năng khiếu. Lần đó chị tưởng
anh kể chuyện lấy lòng chị nên chị không quan tâm.
Chị đến gần sau lưng
nó, và lặng lẽ ngắm nhìn nó đánh đàn. Chị cúi xuống và lắng nghe con bé hát thầm
thì cái gì. Chị sởn cả da gà, khi chị nghe con bé hát rõ ràng từng tiếng một,
mà lại là hát bằng tiếng Việt hẳn hoi: “… Nhớ những năm xa xưa ngày cha đã già
với bao sầu lo… sống với cha êm như làn mây trắng… nhớ đến năm xưa còn bé, đêm
đêm về cha hôn chúng con…v ới tháng năm nhanh tựa gió… ôi cha già đi cha biết
không”.
Chị vòng tay ra trước cổ
nó và nhẹ níu, ôm nó vào lòng. Lần đầu tiên chị ôm nó âu yếm như vậy. Chị thấy
tay mình âm ấm. Nó ngừng đàn đưa tay lên ôm riết tay mẹ vào lòng ngực. Nó khóc.
Chị xoay vai nó lại, nhìn vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nó. Nó chìa cho chị
một tờ giấy khổ A4 đã gần như nhàu nát.
Chị cầm tờ giấy và chăm
chú đọc, rồi thở hắt ra nhìn nó hỏi, con biết bố con bị ung thư lâu chưa. Nó
chìa bốn ngón tay ra trước mặt mẹ. Chị hỏi, bốn tháng rồi hả. Nó gật đầu. Chị
nhìn chăm chăm vào tờ giấy, và từ từ ngồi thụp xuống nền nhà, rũ rượi thở dài.
Con bé hốt hoảng đến
bên mẹ, ôm mẹ vào lòng, vuốt mặt mẹ, rồi vừa ấp úng nói vừa ra hiệu cho mẹ. Đại
ý là nó diễn đạt rằng: “Bố lên ở trên Thiên Đường rồi, mẹ yên tâm, con đã xin
vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại
đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là vì bố muốn thế, bố muốn
mình ra được nhẹ nhàng và yên tâm là có mẹ ở bên con…”
Chị cũng ôm nó vào
lòng, vỗ vỗ vào vai nó và nói, con gái ngoan của mẹ, ngày mai nếu mẹ sắp xếp được
công việc, mẹ sẽ đưa con về Hamburg….
Đoạn kết:
Tôi nghe người ta kể
chuyện lại chuyện đó, khi đi dự một cuộc biểu diễn nghệ thuật của học sinh khuyết
tật và khiếm thị. Khi thấy em gái đệm đàn piano cho dàn đồng ca, cứ khăng khăng
đòi phải đàn và hát bài hát “Người Cha Yêu Dấu” bằng tiếng Việt trước, sau đó mới
chịu đệm đàn cho dàn đồng ca tiếng Đức. Quá kinh ngạc nên tôi cứ gạn hỏi mãi
người trong ban tổ chức. Cuối cùng họ đã kể cho tôi nghe câu chuyện như vậy.
NDH
(ghi lại từ một câu chuyện có thật xảy ra ở Đức)
Đời trôi qua kẽ tay, tháng năm nào đứng lại
Đoạn nhân tình tựa vĩnh viễn chẳng phai
Ai lai sinh, ai để lạc hình hài
Giòng miên viễn, trôi lửng lờ vụng dại.
Tháng Mười ơi, cung đường vàng lá trải
Lạnh se se, ưng ửng má ai hồng
Nắng vu vơ, xuyên kẽ lá chạy rong
Hong tim ấm, bâng khuâng hồn lữ khách
Hẹn gì nhau lối hương xưa đỏ quạch
Vóc lá sầu, mỏng mảnh dấu chim di
Em nghe không, nơi Phố Gió thầm thì
Này du khúc, cuộc tình thành ảo ảnh
Cõi thực hư gió se lòng. Gió lạnh!
Đất chao mình, đường địa chấn nông sâu
Trải tang thương đã mấy cuộc bể dâu
Nay còn lại, khoảnh rừng già cô quạnh...
Có chiếc lá thay màu sáng hôm ấy
Thả cuộc tình theo gió, trả thơ ngây
Đứng lặng lẽ giữa giòng đời hối hả
Hun hút trời, một màu xám giăng mây
Nhành cây nhỏ nay trở thành cổ thụ
Giữa rừng già chứng kiến chuyện cổ kim
Trong tĩnh mịch, cây đứng thế, lặng yên
Chờ mùa đến, rung rinh từng phiến lá.
Ai thêu dệt, ai vẽ tình u nhã
Họa sắc đời những màu sắc đan xen
Này gam nóng đơm nụ cười trọn vẹn
Chút gam lạnh dìu dịu đời bon chen?
Những chiếc lá cùng thay màu hôm ấy
Điểm tô đời những giấc mộng ảo mơ
Giữa rừng già, chúng chờ đón nàng thơ
Chưa tỉnh giấc kể chuyện xưa mùa cũ
Quãng đường này ai đi qua sẽ đủ
Sẽ đong đầy những cung bậc yêu thương
Anh có không, ở phía cuối con đường
Đang ngắm lá, ở ven đường, chuyển sắc...
Tôi muốn cùng người song tấu khúc du ca Phím cầm khuya đưa đất trời gặp mặt Bàn tay ngoan chạm phong sương áo bạc Gió mưa đời, ta phủi nhẹ...cùng say
Đêm là đêm hay đâu đó là ngày
Dáng trăng non uống lời xưa tri kỷ Đêm choàng đêm đong lời người ma mị Vọng thiên âm xao động gốc sồi già
Chân chim non theo lời ca phù thủy Vũ khúc nào đọng huyền thoại đêm sương Chợt ngẩn ngơ, khúc Hồ Trường thiên sử Giọt thiên thu rơi đánh động mặt hồ
Tôi chợt mơ, mơ giấc xưa ngày cũ Lối trầm quen, thơm dáng gót sen hồng Ơi du ca, anh có còn buồn không Khi ảo ảnh, vỡ mơ hồ vóc ngọc?
Đêm trở khuya, cung đàn nay chợt khóc Thổn thức đau, ơi giọt lệ nhân tình Vầng trăng khuya, vụn vỡ giữa mông mênh Có ai nghe, khúc hồ cầm ...đang vỡ....
Đêm văn nghệ mừng sinh nhật Ca nhạc sĩ Hà Lan Phương được tổ chức tại Tư gia thành phố Arlington, TX/ USA
Thật bất ngờ ngoài dự liệu, số người đến tham dự trên 50 người mà nhà thì nhỏ, một số người phải ngồi ngoài patio uống bia tán dóc. Thay mặt HLP, tôi xin bày tỏ tri ân tới tất cả các anh chị em đã bỏ thời gian đến chung vui với gia đình chúng tôi và đặc biệt cảm ơn anh chị Hoàng Nguyễn Keyboard đã bỏ show nhạc để đến giúp vui, cảm ơn Hoàng Lan và nhóm thiện nguyện đã đến tham dự và mang nhiều món ăn ngon ngoài ra mang theo keyboard lead (anh Việt) chơi thật xuất sắc trong đêm. Cảm ơn những ngân phiếu tặng HLP trong ngày sinh nhật.
Đêm văn nghệ thân thương trong thâm tình kéo dài đến 00:30 sáng và nhiều người ở lại giúp HLP thanh toán những bệ bộn để lại trước khi ra về nhìn thật cảm động.