Friday, August 22, 2014

LÂU RỒI HOÀI VỌNG ĐÃ XA

Người phụ nữ u buồn tranh thủy mặc
Lã lơi chiều nương cánh mỏng đông phong
Sương mù thấp mặt hồ yên ả giấc
Nghĩ suy chi mà sương gió nặng lòng ?

Ai ngóng đợi bến Tầm Dương ngã bóng?
Thuyền ra khơi lâu lắc chẳng quay về
Hiên nhà cũ chiều hoàng lan đã nhạt
Biếng môi cười tâm dạ đã lê thê

Rừng vừa lạnh trăng ngã vàng tha thướt
Gối chăn đơn khuya lệ thấm tràn mi
Xao xác nhớ từng ngày vui hạnh ngộ
Đâu ai ngờ mau nước mắt chia ly.

Rắc chi lắm lá vàng bên hiên vắng
Đường mịt mờ kẻ bắc khóc duyên nam
Dòng sông cuộn âm thầm ra biển lớn
Có quay về than khóc chuyện trăm năm ?


Chuông tháp cổ đong đưa từng giọt lạnh
Khói nương chiều bóng nhạn vẫn mù tăm
Thon thả lắm gót hồng trên dốc cũ
Người đi rồi hình bóng đã xa xăm...

No comments:

Post a Comment