Thursday, June 11, 2020

THƯƠNG VAY, KHÓC MƯỚN

THƯƠNG VAY, KHÓC MƯỚN 

Tôi cúi xuống, nhặt nỗi buồn thiên hạ
Thắp đời mình bằng ánh sáng không minh
Đường tôi đi chẳng phải dặm đăng trình
Bỏ qua lối, quên đường ngang, ngõ tắt.

Tôi ngồi xuống, nghe tim người se thắt
Khóc nỗi đau thuở vụng dại ban đầu
Những vấp ngã khiến cõi đời lạc lõng
Tuổi chập chùng, từng đêm vọng tiếng thương. 

Tôi đếm lấy từng sợi bạc minh tường
Từng nếp nhăn chai hằn qua tuổi trẻ
Thở giùm người một tiếng than rất nhẹ
Cuối đoạn đường, ai sẽ cùng nắm tay.

Tôi lại viết bài thơ khóc thương vay
Đời bao khoảnh, bao ngày theo nhịp bước
Lại chuyện tình, yêu xa, cầu Ô Thước
Cô gái khóc, chẳng ngẩng mặt nhìn đời.

Cũng có lúc tôi vui, cười cùng thiên hạ
Chúc mừng cho một đôi lứa nên duyên
Chúc tình yêu của họ thật vững bền
Đồng tâm kết, tận ngày sau tóc bạc.

Chỉ thế thôi, nhưng vần thơ xanh ngát 
Cũng bốn mùa theo quy luật vần xoay 
Bạn tôi buồn, tôi cũng khóc theo ngay
Còn vui vẻ, tôi cả ngày tí tửng 😌

Bởi thế đấy, mong mỗi ngày như mộng
Bạn bè vui, thơ cũng ké nhịp kiều
Mỗi một ngày, tình yêu nhiều thêm nữa
Chuyện muộn phiền, hãy nhanh chóng bay đi 

Thơ tôi đấy, toàn thương vay khóc mướn
Đọc mà buồn là bởi bạn không vui
Không phải tôi, cũng không phải tại trời
Lỗi tại bạn không yêu đời đấy nhé. 

Muốn đọc thơ khi gió chiều khe khẽ
Thì bạn ơi, phải vui vẻ lên giùm
Có như thế, tôi mới được phần hưởng ké
Chút niềm vui đặng gõ chữ làm thơ. 

P200611
Triều Âm

2 comments:

  1. ghé thăm thơ đẹp Triều Âm. chiều yên ả vui...

    ReplyDelete
  2. Muốn đọc thơ khi gió chiều khe khẽ
    Thì bạn ơi, phải vui vẻ lên giùm
    Có như thế, tôi mới được phần hưởng ké
    Chút niềm vui đặng gõ chữ làm thơ. Thơ Triều Âm buồn da diết nhưng Triều Âm lại là cô bé xinh đẹp. Cảm ơn em đã post thơ cho thưởng thức

    ReplyDelete