Tuổi năm mươi ta thôi đọc thơ tình
Cho con tim nơi ngực mình say ngủ
Có phải thế không...yêu thương giờ đã đủ
Khoảng trống nào đầy trong ngăn tủ không tên
Tuổi năm mươi nhớ nhớ lại quên quên
Nỗi đau rõ ràng chợt bật mồm rên xiết
Nắng chẳng còn tươi vòng xoay thấm mệt
Bâng quơ dặn lòng đá núi kết hoa mơ
Mùa heo may ơi ta đâu có đợi chờ
Dỗi hờn hư không bồi hồi bao nhung nhớ
Chợt giật mình thấy mình xưa một thuở
Thoáng dáng con thơ tung tẩy bước chân về
Năm mươi rồi ư tóc xanh rũ cơn mê
Ngày tháng cũ nỗi niềm xưa cũng cũ
Bâng khuâng sớm nay ngắm lá mùa say ngủ
Thoáng lặng trước mình...thầm nhủ...nhịp tự
nhiên!
NKH .7.6.2020

ghé thăm heo may. chiều kỷ niệm đẹp...
ReplyDeletethơ hay, nếu chị Hà 50 thật thì Laura nhỏ hơn chị rồi vậy kêu bằng chị nhé
ReplyDeleteNhư vậy là đến 50 thì không đọc thư tình nữa? buồn quá chắc HL vẫn đọc nhưng mà đọc thôi
ReplyDelete