TRỄ RỒI MỘT ĐOẠN MONG MANH
Nắng phai rồi, chẳng còn đâu tóc rối
Gió sai mùa, mưa lặng lẽ, mưa tuôn
Thảo nguyên xanh, bông hoa nhỏ ngọt lành
Chợt bung cánh mỏng, nở bừng dưới mưa
Bên khung cửa, chống bàn tay, đếm sợi thừa
Sợi bay theo gió, sợi vừa nhẹ rơi
Tả tơi, tả tơi cánh mỏng giữa trời
Chỉ còn khoảnh khắc rạng ngời thoáng qua.
Chân đi tới, bóng chiều tà còn đó
Đã trễ rồi, dáng hoa nhỏ dưới mưa
Ai đong ai đếm trọn vẹn ngày xưa
Thuở lung linh nắng, hoa vừa mãn khai.
ghé thăm hoa thơ, chiều yên ả vui...
ReplyDeleteĐóa hoa rừng mộc mạc dễ thương. Hạnh phúc sẽ không trễ đâu em
ReplyDeleteCái hoa nhỏ mầu vàng dễ thương quá
ReplyDeletebài thơ ngắn nhưng tràn đầy ý nghĩa
ReplyDelete*Đã trễ rồi, dáng hoa nhỏ dưới mưa
ReplyDeleteAi đong ai đếm trọn vẹn ngày xưa* thơ hay, Trễ vì trong lòng cảm thấy trễ, khi bắt đầu trở lại thì lại thấy quá sớm, hahaha đời vốn dĩ có đó lại không đó, trễ cũng là không mà sớm cũng là không.