Friday, April 5, 2019

KHI

KHI
Khi nắng đổ, cháy vòm trời khô hạn
Hồn lạc người nơi gió lộng mông mênh
Có thấy không, bóng mây vỡ điềm nhiên
Ôm bão lửa, cả tinh cầu rực cháy
Khi hoàng hôn bao trùm hết cả thảy
Những vu vơ, những chấp nhặt mơ hồ
Hương cỏ thơm cũng là để bâng quơ
Ngày chớm xuân trót dại khờ...nắng đổ!
Khi lặng thinh ôm tim người thổ lộ
Lời thật lòng chẳng mấy độ được hay
Nắng cháy bùng sao lạc mất bàn tay
Chiều bão lửa uống men say vạn vật
Đỉnh thời gian nắng tìm ngày sắp mất
Hồn ngại ngùng hồn lại đứng bâng khuâng
Chút nữa thôi, ráng chiều đỏ thẹn thùng
Cũng rồi tắt...như hồn ai chết lịm
Khi hoàng hôn mang bao điều màu nhiệm
Hong trời chiều bằng vạt nắng thời gian
Anh nghe không lời gió núi băng ngàn
Như kể lại một thời xưa oanh liệt
Chị nghe không lời tình si tha thiết
Thuở học trò đuổi bắt vướng cỏ mây
Thuở dại khờ mực tím loang đầy tay
Màu nhung nhớ một thời xa li biệt
Em thấy không, ước mơ nào bất diệt
Cháy bùng lên theo ngọn lửa huy hoàng
Phút giao thời nơi thiên địa hỗn mang
Ai rạng rỡ, ai ngỡ ngàng đứng đó
Tay vòng quanh, ôm mặt trời rất đỏ
Có mộng mơ, nuối tiếc của một thời
Tai chợt nghe khúc nhạc gió nổi trôi
Để nỗi nhớ tan dần theo vạt nắng
Khi hoàng hôn nhuộm lên màu tóc trắng
Con tim cằn lại loạn nhịp mấy khi
Rồi nhắm mắt nghe tiếng gió thầm thì
Thân tứ đại, cũng là bụi hoen mi
Và rồi chiều cũng lại đi
Và ta rồi cũng còn chi mà buồn...
Trầm Nhi
5 April 2019

No comments:

Post a Comment