Tuesday, October 30, 2018

TOA THUỐC GỬI CÔ ẤY

TOA THUỐC GỬI CÔ ẤY

Ngồi chống cằm, nghe cô khai bệnh
Bệnh trầm kha, tợ bệnh nan y
Bao nhiêu năm chẳng chuyển biến chi
Cô than thở, chắc xuống mồ, còn mãi

Triệu chứng sao, cô bảo rằng khó tả
Người đi xa, tối như là...Thức trắng
Hết đi vào, lại mở cửa, đi ra
Ngồi ngơ ngẩn, suốt cả đêm, thế đó...

Chỉ cần người lỡ khen cô nào đó
Ruột gan sôi, mặt đỏ bừng, tức nghẹn
Thở không xong, cứ như lửa trong lòng
Muốn hét toáng, mà kiềm lòng, lại nhịn

Người về rồi, tim nhẹ hẫng, reo vui
Cả ngày đi vô, ra lại chốc chốc cô cười
Chẳng ai hiểu chuyện gì hay đến thế
Chỉ biết rằng, cô khi ấy, đẹp như hoa...

Ngồi trầm ngâm, tay gõ nhịp, trầm ngâm...
Bệnh này đây, đúng nan y, khó trị
Bởi cô đây, giấu giếm ở nơi tim
Một bóng hình, quá nặng cân, phiền lụy

Ngày qua ngày, tim cô muốn ngã quỵ
Thở khó khăn bởi cứ mãi thức khuya
Lại ngơ ngẩn, lại thơ thẩn lia chia
Nên ôm bệnh sầu tương tư ...Khó chữa...

Thôi, vầy đi...tôi cho cô toa này
Uống không hết, lại ghé nữa...kể tôi nghe 😂
Tôi tăng liều theo thể trọng cô nhe
Thì tất khỏi, không sớm thì ...sẽ muộn

Bước đầu tiên, ngày thức sớm, ra vườn
Trồng một cây ăn trái to đùng cho tôi
Mỗi một ngày nhớ chăm sóc, bón phân
Lại tưới tắm, đủ một ngày ba cữ

Xuân, Hạ, Thu, Đông cô phải đều chăm đủ
Cho tới ngày kết trái ngọt ngon
Cô phải rình chim chóc, hay lũ chồn ăn trộm
Đặng giữ gìn từng trái một, nghe không...

Tới ngày nào, thu hoạch đã làm xong
Cô mới được nghĩ về người ấy
Hãy lấy giỏ, gói thật đầy trái ngọt
Và nắn nót:"Gửi đến người tôi thương..."

Đảm bảo rằng cô sẽ lại thở suông
Đêm ngủ ngon, ngày bình yên trở lại
Không thở dài, bớt khắc khoải, chả vì đâu
Bởi cô bận ngập đầu, chăm cây đó

Toa kê xong, cô sao còn đứng ngó
Nghi ngại chi mà không thử một lần
Cô tin tôi, cô sẽ khỏe dần dần
Và khỏi bệnh ngày nào đó...không biết ...

Châu Nguyễn

30 Oct 2018

1 comment: