Saturday, October 27, 2018

LỬA CHÁY SÔNG MÂY

LỬA CHÁY SÔNG MÂY
Đỉnh phù vân, nắng chiều buông, cỏ cháy
Rực đất trời, tái hiện những bi thương
Như thảng thốt, mảnh vô thường chắp vá
Dưới nắng tà, đốt cháy cả hoàng hôn
Đỉnh sông mây, lửa cuồn cuộn lũng truông
Như thiêu cả, cánh rừng già nắng khét
Nhuộm rực vàng cả góc trời đỏ choét
Đốt luôn này góc niệm cũ mộng mơ
Ánh tà huy cuốn bão lòng, lá đổ
Rừng thiên thu, bụi phủ cả sơn khê
Có trái tim  dưới sông mê bắt lửa
Âm ỉ đau, nhớ thuở còn ngây thơ...
Người đứng đây, đứng giữa những ơ hờ
Bàn tay nắm, nghe hơi tàn, đất lạnh
Mắt hoàng hôn, vẫn treo cao, tròn vạnh
Cháy lòng chiều, cô quạnh chút phù vân
Góc trầm luân, người ngắm cảnh bâng khuâng
Nghe bi tráng thuở hào hùng xưa trẻ
Cất lời ca, giữa đỉnh chiều quạnh quẽ
Cháy cõi lòng, những nỗi nhớ mông lung.
Chiều dần buông, khép lại những điệp trùng
Tim lỗi nhịp, bàn tay giờ lạnh ngắt
Có nghe chăng nỗi lòng ai se thắt
Lửa hôn hoàng, úp mặt giữa ba sinh.
Ta ngẩn người, buông bút, ý rỗng tuênh
Buồn đến lạ, một mình, tim hoang phế
Chữ đụng nhau, nghe đến chừng, quá tệ
Có gì đâu, chỉ nắng tắt...Hoàng hôn!
Châu Nguyễn
27 Oct, 2018

2 comments:

  1. Đọc thơ chị Châu em luôn thấy có một nét hay lạ!

    ReplyDelete
  2. *Ta ngẩn người, buông bút, ý rỗng tuênh
    Buồn đến lạ, một mình, tim hoang phế
    Chữ đụng nhau, nghe đến chừng, quá tệ
    Có gì đâu, chỉ nắng tắt...Hoàng hôn!*...Những con chữ lạ lùng kết nối tạo thành ý lạ hay. Cảm ơn em.
    [img]https://encrypted-tbn0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTQE2VglyzXUhaltnq2C_eMCDe0-udICOKoHupkVP_-XyHWnB6X[/img]

    ReplyDelete