Wednesday, August 5, 2015

Hè Vội

Buồn giăng đôi cánh mỏng,
Giữa tiếng hát ca trầm.
Ve khấn nguyện lâm râm
Giữa Hè trôi vô tận...

Nắng chói chan giữa biển đời đã cạn,

Tàu một mình trôi nổi giữa mênh mang.
Tóc dài xưa chẳng ai để mơn man,
Em chôn dấu một thiên đàng vụn vỡ.

Bốn mươi năm, mỗi mùa Hè phượng nở,

Ở phương nào?  Anh có nhớ tình xưa?
Lá me xanh trong yên lặng ban trưa,
Xác phượng đỏ, xóa nhòa đôi môi mọng.

Thương ai về ngõ vắng,

Điếu thuốc loãng khói buồn.
Mai biết có còn không?
Sỏi tan trong  rời rã...

Nếu anh biết em đi về chốn lạ,

Và biết rằng lời cuối tạ từ nhau
Thì có giữ lời đau... làm điểm tựa
Để làm chi em khuất nửa địa cầu!


Hè vẫn sang mỗi độ,

Phượng vẫn đỏ tìm ve.
Nhạc vẫn trổi trưa Hè
Môi xưa giờ...trăn trối...

Linh Đắc

8/04/2015

1 comment:

  1. Cám ơn anh Hải đã phụ giúp cho bài được dễ đọc.

    ReplyDelete