Trên mong manh đồi nhớ
Chiếc lá thu xanh ngời
Trên hoang vu đồi lãng
Niệm xưa hạt sương phơi
Nắng tầng mây thứ chín
Lơ đễnh hong dáng ngà
Em ngày xưa si quá
Yêu cong ngọn xuân xa
Bến tình mang nhuộm tím
Thật thà trải lối mơ
Em thành cô gái nhỏ
Đan hồng ngày nên thơ
Củ hành tây lột mãi
Đùa cợt tháng năm cay
Hương sen trầm luân trải
Mặc nhân thế đổi thay...
Trên mong manh đồi nhớ
Chiều hạ vàng xông xênh
Xoè ngón gầy em đếm
Chắc đủ rồi chông chênh ?
NKH. 8.7.20
PS : Hoa và thơ sẽ đưa ta về những góc riêng rất riêng của cõi hồn mình . Mùa thu năm nay không còn ngọt ngào như những mùa thu xưa cũ nữa, áo trắng tan trường, cánh phượng hồng ép vào trang sách, ngu ngơ bao con mộng...bất chợt thu, bất chợt heo may làm rớt rơi cánh bướm...
Ta bây giờ vạn nẻo lối trân ... đường khúc khuỷu, phương châm in khắc vào gót son chai sạn...
Mùa cứ lạnh lùng tiếp mùa...ta biết bình minh vẫn rạng rỡ mỗi ban mai 💚
*Em ngày xưa si quá
ReplyDeleteYêu cong ngọn xuân xa* Ối giời! Câu thơ hay quá và cũng yêu quá lạ lùng, yêu đến nỗi cong cả ngọn xuân xa. Thán phục cô bé tài năng
*Trên mong manh đồi nhớ
ReplyDeleteChiều hạ vàng xông xênh
Xoè ngón gầy em đếm
Chắc đủ rồi chông chênh ?* có nghĩa là chông chênh đã đủ và không còn chông chênh nữa. Bài thơ cháu tôi hay quá và ý nghĩa cũng hay lạ
Bài thơ Ngũ ngôn hay quá cô Nguyễn Khiết Hà. Chúc vui và bình an
ReplyDelete