Thursday, March 14, 2019

Thơ đông hương
*
Lại một chiều đang bắt đầu tắt nắng
mây chùng chình, chưa biết hợp hay tan
tôi sao vậy_ buồn vì đang cảm nặng
nhớ người xa, và âm vang SàiGòn
*
Chút xíu gió _lòng nghe như phong lũ
tim mùa Đông dù mùa đã vào Xuân
cây olive, lá xạc xào luân vũ
đàn sẻ đùa trên cỏ mới vừa xanh
*
Tôi nhìn quanh, khung trời này lạ lẫm
xa ngàn trùng, không nhìn nổi tim nhau
cứ mỗi sáng, mỗi chiều, lại lẩm cẩm
thương gì đâu và nhớ đến bạc đầu
*
Tôi đếm nhẫm tuổi thương yêu ngày đó
đếm buồn_vui, đếm chuỗi mặn rối bời
rong tầm mắt long lanh màu hạt dẻ
tìm buổi chiều nồng ấm những hôn môi
*
Ôi SàiGòn, hôm nay sao quá nhớ
đến bao giờ mới khỏi phải mi cay.


đông hương

No comments:

Post a Comment