Wednesday, March 27, 2019

ĐÃ LÂU RỒI

ĐÃ LÂU RỒI
Đã lâu rồi tôi không ghé nghĩa trang
Dưới hoàng hôn, đón ánh nắng chiều vàng
Nghe tịch lặng hàng thông buồn thủ thỉ
Người bên người, nằm an nghỉ thảnh thơi
Mấy mươi năm chẳng nhớ rõ mặt người
Nghĩa trang xưa giờ cũng là bình địa
Còn đâu nén hương chiều vàng lộng gió
Đặt mộ người một nỗi nhớ còn tươi
Này hàng xóm, mỗi người một nén nhé
Cùng sẻ chia hơi ấm lạnh cuối ngày
Cùng đến đây, thủ thỉ và sum vầy
Nhớ một thuở buồn vui nào ...nhanh quá!
Đã từ lâu người chết không an nghỉ
Bởi còn đâu đất nữa để mà chôn
Nên theo gió, thành du hồn lãng đãng
Muốn về đâu, nghĩ đến, là đi luôn
Đã từ lâu, tôi chẳng biết vui buồn
Khi mộ địa đã chẳng còn hình dáng
Chốn bình yên cũng phân hóa chia lô
Lũ người cười tung toe tờ giấy bạc
Đã từ lâu tôi chẳng còn ghé nữa
Nghĩa trang buồn có người cũ an yên
Tôi, vô định với trăm nỗi ưu phiền
Mắt đã khô những lời đau trần thế...
Trầm Nhi
27 Mar 2019

No comments:

Post a Comment