CÓ NHỮNG LÚC
Có những phút, ngồi nghĩ về quá khứ
Này mộng mơ, này thơ trẻ năm nào
Có những lúc, ngẩn ngơ đêm về sáng
Nhớ tình thân, những tinh tú mơ hồ
Chạm hư vô, tóc ai mềm chợt xõa
Gió nào bay, quên vết sướt tim trầm
Có những lúc, chạm tay vào giao điểm
Mới hay rằng chỗ kết nối còn đâu
Ta thảng thốt, giật mình giữa đêm thâu
Ngồi lặng lẽ, nhìn trăng loang khung cửa
Có đôi phút, một ngày dăm ba bữa
Cứ tưởng như thời gian quay ngược dần
Ta ngỡ như hồn đi về quá khứ
Đồi thông xanh, dải mây trắng dịu vời
Hương hoa cỏ nồng nàn ôm giấc lạ
Tiếng bông đùa như thoảng có thoảng không
Có những lúc môi cười hoa thắm đỏ
Như mặt hồ lung linh thuở xa xưa
Như bàn tay còn đếm những nhịp thừa
Đưa xa vắng gợn sóng chiều thi thoảng
Đôi mắt nâu như thấy trời bãng lãng
Vầng mây cao, ánh nắng cuối của ngày
Có những lúc dường như ở đâu đây
Người còn đó, đôi môi cười thật ngọt
Chú ngựa xinh, nháy mắt rồi gặm cỏ
Lắc lắc bờm xua chút gió qua tai
Ta ngắm chiều, ngắm cả những phôi phai
Ngày xưa cũ ...rồi một, hai...bước tiếp
Có những lúc, ngồi ngủ quên thiêm thiếp
Lạc mộng xưa những lối cũ lại về
Có những lúc, đang tỉnh lại như mê
Và nhắm mắt, để chiều qua mắt lá
Có những lúc, hồn chợt xanh xao quá
Như một chiều lạnh giá ở chớm đông
Như thoang thoảng hương đồng cỏ thơm nồng
Để lòng đau một quãng chùng lạc nhịp
Có những lúc ta chừng như bắt kịp
Một tuổi thơ, một tuổi trẻ cháy lòng
Chỉ đôi phút, lại thấy mình rỗng không
Lạc lõng phố, những lúc này, thật lạc...
Châu Nguyễn
181112
ghé thăm nàng thơ Châu Nguyễn. chiều đẹp...
ReplyDelete