Người đàn bà đi rao nụ cười
Trên lề đường khuya đèn ảo mờ
Em nhận được gì trên phố đông người qua
Màn đêm u tối, tưởng ngày nắng mai
Câu nhạc êm ái, tưởng lời đắm say
Quên hết thời gian, đời mình đắm chìm
Người đàn bà đi rao cuộc tình
Cho dẫu người thân bỏ mặc mình
Tuổi xanh qua mất, rũ theo thời gian trôi
Cuộc đời xót xa, ôm mặt em khóc
Người đời tránh xa, đau xót đời em
Lệ nào cho vừa.
Người đàn bà đi rao đời mình
Trên từng hành lang đầy tội tình
Tội cho thân em, đem từng thú vui
Cho người ân ái, đau ngàn nỗi đau
Quên mất thời gian, Đời người phai tàn.
Người đàn bà rao gạ cuộc đời
Hong ấm tình yêu của mọi người
Từng đêm ân ái, ngỡ tình trăm năm
Tỉnh cơn mơ ước, ngỡ ngàng hóa điên
Trên đám ngổn ngang mà lầm đá vàng
Người đàn bà đi rao đời mình
em tìm được gì trong những tan hoang
Người đàn bà đi rao đời mình
em tìm được gì trong những tan hoang
Hà Lan Phương
"...Người đàn bà đi rao đời mình
ReplyDeleteem tìm được gì trong những tan hoang..."
Bài thơ hay quá chị Hà Lan Phương.
"Người đàn bà đi nhặt mặt trời"
ReplyDeleteBài này mình mỗi lần hát đều thấy đau đáu phận người phụ nữ, khao khát được yêu thương