Đêm! Em ru
mình trong nỗi nhớ
Trăng xa xưa
đã chìm khuất nơi nào
Những mảnh vỡ
hư hao
Không đủ hàn
gắn lại cuộc tình đã mất
Chỉ cơn đau
và bóng đêm tuyệt vọng
Sợ khép mắt
rồi sẽ không đuổi kịp giấc mơ
Vẫn đợi chờ
mùa trăng trở lại
Thắp trong
em một trời ước nguyện
Sao anh
không là chú Cuội
Ngồi lại ở
cung hằng để cùng em trò chuyện
Cho em cười,
em khóc rất bình yên
Sao anh
không là những bình minh
Để em thao
thức từng đêm chờ nắng sớm
Hương đất trời
sẽ trổi dậy trong em
Không còn những
bóng đêm
Vô tình và lạc
lõng
Như cánh
chim mỏi mòn trông ngóng
Một chân trời
vẫn tít tắp mù xa
Những ngày
tháng trôi qua
Em sợ hãi những
hoàng hôn đến vội
Em không muốn
kết hôn cùng bóng tối
Khi không
còn anh giữa những yêu thương
Khi ngoài
kia sau phía những màn sương
Là bóng dáng
cuộc tình em vô vọng
Đêm! Đêm ơi
đừng ru em vào mộng
Bởi giấc mơ
nào em có giữ được đâu
Trả lại em
những giây phút ban đầu
Để biết mình
đã không thành người khác
Em thức trắng
giữa đêm đen bội bạc
ngày cũng vừa
lên…
Phạm Ngọc
(Những ngày
mưa mùa đông)
"...Em không muốn kết hôn cùng bóng tối
ReplyDeleteKhi không còn anh giữa những yêu thương
Khi ngoài kia sau phía những màn sương
Là bóng dáng cuộc tình em vô vọng..."
Bài thơ hay lắm anh Phạm Ngọc, hình hoa tím đẹp quá.
Thks Ly Ly! Tới nước chanh giây và bột chiên rồi! :)
ReplyDeleteHiiiii, em đang ăn mì gói đây, nghe nói toàn món hấp dẫn làm thèm quá nha anh PN. Chúc anh đầu tuần vui vẻ nha.
ReplyDelete