Ngày mỏi gót viễn phương, về chốn cũ
Thuyền vời xa, khói sóng lạnh đìu hiu
Vườn hoang vắng, gió ngàn qua gờn gợn
Giữa mênh mông chim lẻ bạn kêu chiều
Lối quê xa – quá nửa đời phiêu dạt
Buổi ra đi – mưa chẳng giữ chân người
Chút sương khói cũng chỉ là hư ảo
Bao thu rồi trăng tròn khuyết đầy vơi!
Về chốn cũ ngậm ngùi tìm điệu lý
Tuổi thơ ngây, xanh ngắt dấu tình đầu
Hoa nhạt mất, bay xa rồi bươm bướm
Tháng năm dài sót lại những mùa ngâu
Thời thanh xuân thoăn thoắt bóng vó câu
Cành phượng ép héo khô từ lâu lắm
Thu trở giấc cuốn mây về giăng lối
Phím tơ chùng đã lạc những thanh âm…
PHAN MẠNH THU

Bài thơ hay lắm chị Phan Mạnh Thu ơi. Mong được đọc thêm nhiều bài của chị viết nữa nè.
ReplyDeleteCám ơn em Tú Anh. Chúc vui em. Thân ái.
Delete“Ngày mỏi gót viễn phương, về chốn cũ
ReplyDeleteThuyền vời xa, khói sóng lạnh đìu hiu
Vườn hoang vắng, gió ngàn qua gờn gợn
Giữa mênh mông chim lẻ bạn kêu chiều”
Từ Tú Trinh xin chào Phan Mạnh Thu! Thơ văn của MT hay quá; đa số sáng tác đều mang nặng nỗi niềm của người xa cách quê hương; có điều là sau thời gian thật dài xa vắng ấy MT đã may mắn và diễm phúc hơn TT; được đền bù bằng ngày về lại thật sự ở quê nhà! Xin chúc mừng Chị Phan Mạnh Thu!:-)