Biển của em
Mang mây trời, biển cả cùng mộng mơ
Em vẽ nên hình hài con sóng cũ
Vẫn rì rầm bình yên ru giấc ngủ
Bao kiếp người, bao thế giới đã qua.
Mặt biển xanh mang sóng bạc la đà
Ngân khúc hát nhạt nhòa trên bờ đá
Vỗ ưu tư tan vào trong bức họa
Ngẩn người nhìn, con sóng cả đi xa
Cánh thiên di, bình minh chưa về kịp
Giấc hôn hoàng, mặt trời quên lối xưa
Trời âm u, gió đến kéo theo mưa
Lạnh lòng sóng, tung ghềnh xa, trắng xóa.
Biển của em, nằm ở trong bức họa
Biển của người, mãi mãi lạ với nhau
Ta ngẩng lên, mây trắng ở trên đầu
Tiếng thở ra, ôm theo sầu miên viễn.
Sóng còn ca lời tình thiên thu nguyện
Cát còn in dấu chân đó, sóng đôi
Sao nét cọ, em run rẩy, bồi hồi
Lời thương nhớ, thành sóng xa gầm thét...
P200518
Triều Âm
*Sóng còn ca lời tình thiên thu nguyện
ReplyDeleteCát còn in dấu chân đó, sóng đôi
Sao nét cọ, em run rẩy, bồi hồi
Lời thương nhớ, thành sóng xa gầm thét...*Lời thơ hay, bức họa bằng thơ lại càng hay. Cảm ơn Triều Âm
***Biển của em, nằm ở trong bức họa
ReplyDeleteBiển của người, mãi mãi lạ với nhau
Ta ngẩng lên, mây trắng ở trên đầu
Tiếng thở ra, ôm theo sầu miên viễn.***Bài thơ hay nhưng buồn lắng đọng. Cảm ơn cô Triều Âm
ghé biển thương. chiều đẹp, Trầm Nhi mến...
ReplyDeleteHoàng Lan thích biển lắm, cảm ơn Trầm Nhi với bài thơ tả cảnh biển
ReplyDelete**Sao nét cọ, em run rẩy, bồi hồi
ReplyDeleteLời thương nhớ, thành sóng xa gầm thét...**vần thơ như ẩn hiện bằng tranh vẽ, nét cọ thật dễ thương khi vẽ lên được cảnh biển và tình yêu