Một buổi chiều trên đồi thông nhỏ
Trời ngát xanh màu ý thong dong
Nghe hồn thơ chợt thấy động lòng
Khi hòa mình chốn tương tư cảnh.
Gió vi vu xen cành lá mỏng
Bát ngát rừng chen lẫn màu lan
Ta ngu ngơ vẫn muốn đi tìm
"Lâm Lan" ấy khúc sầu muôn thuở.
Thiên tình sử một đời vẫn nhớ
Có bao người làm được vì yêu
Trao tâm tư chỉ nhận một điều
Mong tình ấy sáng ngời hạnh phúc.
Nhưng ai biết tình "Lâm Lan" khúc
Mang một đời hai mảnh tình chung
Rồi một kiếp phai nhạt má hồng
Để sầu người thiên thu vạn cổ.
Tình là gì sao yêu phải khổ
Mà nhân sinh một kiếp bèo trôi
Tương phùng rồi lại phải chia phôi
Tìm tri âm một người đâu có.
Hãy cứ để hồn bay theo gió
Ở khoảng trời không thấy bể dâu
Ai đếm được rừng núi cao sâu
Trái tim mình là bao rung động.
Sao tình không thể là mây trắng
Yêu một người có nghĩa gì đâu
Một đời một kiếp mãi u sầu
Bay khắp trời tìm nhau chẳng thấy.
Nhã Trúc
No comments:
Post a Comment