Sunday, August 21, 2016

Biển Và Tôi

Quê tôi có đồi mênh mông cát trắng
Có trải dài đá sỏi mãi cằn khô
Cũng có những ngày nắng hạn mưa thô
Nhưng có hàng thùy dương mê hồn đẹp.

Tôi bên biển như tình lang tuổi nhỏ
Cứ tung tăng sóng gợn chẳng ba đào
Mãi vô tư đùa cợt biển ngàn khơi
Hàng thùy dương vẫy chào che chắn gió.

Thuở rời xa tuổi hãy còn rất nhỏ
Vẫn khắc sâu ký ức mỗi con đường
Thuyền về bến tấp nập những yêu thương
Mẹ cho biết hôm nay mình nướng cá.

Ngày tôi đi biển vẫn còn đứng đó
Khuất xa dần khoảng cách buổi hoàng hôn
Như bâng khuâng lặng ngắt cả tâm hồn
Chia ly ấy bây giờ là mấy thuở?

Tình tôi yêu biển trời không thể nhỡ
Có cuồng phong sóng thét cũng không lo
Cho tôi một đời ấm áo cơm no
Dù chăng nữa là quê hương tiếng gọi.

Mảnh đời tôi đi ra từ nơi đó
Chốn thăng trầm cũng chỉ là phù du
Mỏi đôi tay không khuất được sương mù
Nên biết nhớ yêu thương mình đang có.

Tuổi hồn nhiên đi theo miền biển nhớ
Sóng gió gì từng thấy cũng đi qua
Tôi yêu biển từ lúc phải xa nhà
Nên tiếc nuối một thời thơ mộng đẹp.

Nhã Trúc


No comments:

Post a Comment