Mười
năm rồi mình xa nhau anh nhỉ
Ai
buồn hơn ? Kẻ ở hay người đi ??
Mười
năm rồi em nhiều lần suy nghĩ
Sao
vụng về không giữ bước chân di
Mười
năm rồi anh chờ em tha thứ
Nhưng
sao em không nói được thành lời
Để anh
vẫn mãi làm thân viễn xứ
Về
phương trời xa, xa tít mù khơi
Mười
năm rồi em sống đời lặng lẽ
Một
mình đi trên đường vắng thênh thang
Mới
cảm nhận vầng trăng sầu đơn lẻ
Và
mây trời vẫn hát khúc lang thang
Mười
năm rồi bước chân em mòn mỏi
Muốn
dừng chân để nhớ một tên đường
Muốn
mở rộng đôi vòng tay trên lối
Để
đón chào người hiểu nghĩa yêu đương
Mười
năm rồi mình mới vừa gặp lại
Bên
vai anh người tình trẻ thứ hai
Nhưng
sao anh vẫn nhìn em sâu lắng
Như
gởi thầm lời hối hận ăn năn
Mười
năm rồi anh vẫn là thế đó
Vẫn
dạt dào như vừa mới quen nhau
Anh
ôm chầm gởi lời chào và bảo
Mười
năm trôi em vẫn đẹp ngọt ngào
Anh
bước nhanh, em ngã nhoài nức nở
Đến
bao giờ mình sẽ lại gặp nhau ?
Mười
năm rồi mười năm sau tiếp nữa
Nếu
mưa đời mất người giữa phong ba
Thì
anh ơi một người còn ở lại
Sẽ
ngậm ngùi và sẽ lắm xót xa..
Hoàng Lan
Đọc vần thơ như đôi lời tâm sự.
ReplyDeleteCuộc tình nào ! Pha lẫn chất đắng cay...
Chị TAM QUỲNH Cám ơn em
Bài thơ hay quá Hoàng lan