Người hôm ấy cho tôi nhiều tiếc nhớ
một gánh sầu, nhè nhẹ bước chia xa
trắng mây bay đã hai trăng vời vợi
mà hằn sâu nghìn thế kỷ đi qua
Gió bên kia đìu hiu soi bóng nước
trời bên này có xao xác niềm vui
kỷ niệm xưa, Mười Thương còn tha thướt
tiết vào thu nhen nhúm, nẻo ngậm ngùi
Em gối trăng lên màn đêm vò vẽ
mắt môi hiền như mật ngọt tình thân
áo trường xưa, bờ vai làm thước kẻ
đo chiều dài từng ngấn nhớ, ân cần
Hỏi em tôi, lưu bút vàng màu úa
cớ sao chi ngày tháng vẫn còn xanh
lời mộc mạc vẽ lên vần thơ lụa
đời hoa râm, sợi tóc cũng mong manh
Ngọc treo cành, lá sương mù vĩ tuyến
chiều tha phương, bàng bạc dốc tuổi đời
tay em nhỏ, nỗi guộc gầy đưa tiễn
tôi bước về con đường cũ chơi vơi
Hạt bí xanh, ai vun trồng thuở ấy
vẫn ươm đầy khung nhớ, mẫu chuyện xưa
thoảng giấc chiều như cành hoa bông giấy
ôi, muộn màng ngọn nến bỏ trong mưa
Em cô liêu giữa hoàng hôn, chạng vạng
hé cửa lòng, tiếng khóc thật bình yên
cuối triền mây, giàn trời vung vít sáng
xin gật đầu im lắng một chữ DUYÊN
Trường Đinh
UK, sương mù già 2025
- viết sáng ngày 1 tháng 9 năm 2025, buổi đầu thu