Friday, September 2, 2016

Một Mai Lá Rụng


Sáng nay hoa tim vỡ
Tan tác rụng đầy sân
Trời mưa chi mưa mãi
Nhớ nắng vàng bâng khuâng.

Sao chim buồn không hót
Có nhớ phía trời xa?
Bao sắc hương mùa cũ
Theo tháng ngày phôi pha.

Thời gian không trở lại
Vó ngựa qua truông rồi
Đường xưa mờ cát bụi
Mây cuối trời nổi trôi.

Sáng nay nghe xao xác
Heo may về đầy hiên
Lùa tay qua tóc rối
Từng sợi rơi ưu phiền.

Ngày lại ngày đi qua
Chút tàn tro cũng nguội
Hoang vu lòng cổ tháp
Rêu xanh biết mấy mùa.

Một mai buồn khép lại
Bụi trần rời vai nghiêng
Lá cuối mùa vàng rụng
Là thôi…hết muộn phiền.

PHAN MẠNH THU
muathutrongmua-1

4 comments:

  1. Sáng nay nghe xao xác
    Heo may về đầy hiên
    Lùa tay qua tóc rối
    Từng sợi rơi ưu phiền.
    Mùa thu lại đến lá vàng cũng lại bắt đầu rơi, ngắm thu, ngắm lá vàng rơi mỗi người mỗi tâm trạng. 04 câu thơ trên diễn tả khá đầy đủ tâm trạng của Phan Mạnh Thu tuy nhiên "thơ" cũng có thể chỉ là hư cấu.
    Cảm ơn Phan Mạnh Thu đã gợi thêm cho Ng. Hải nỗi buồn khi nhìn lại mái tóc mình cũng đã hơn một nửa nhuộm trắng.
    Thôi thì còn sống ngày nào còn vui ngày ấy Hahaha
    [img]https://encrypted-tbn2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRJNkZiwoAeLN_8WenUx_QUMX8JChURbt7N44xEMEBOBp8yyBOAFA[/img]

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đôi lúc cũng thèm một chút lạc quan yêu đời trong hiện tại, nhưng mà không được anh Hải ơi.

      Delete
  2. "Lá cuối mùa vàng rụng
    Là thôi... hết muộn phiền."
    Em thích câu này nè chị Phan Mạnh Thu ơi, hiiiii.

    ReplyDelete