trời rơi tuyết như nhện giăng tơ
tiếng tách tưởi củi than như lời vang nức nở
một khúc sầu ly hương
con nhẩm đếm thời gian dài
tưởng chừng vệt thoáng bay đã chạnh già sợi tóc
đêm sương sẽ còn gì?
những ngày hôm đó trên quê hương xưa con vẫn còn nhớ rõ
vẫn trôi về từng đêm, gõ nhịp bước âm thầm, sóng bạc trời bi âm
đêm nay trời thật lạnh
con đứng nhìn mây trắng mà lòng như tự hỏi:
bên ấy giờ này, mẹ có lạnh nhiều không?
hoàng hôn đã quá giờ mà chưa thấy bóng
mây chiều đã ngừng bay
chim trời đã về tổ
gió đã về núi cao
sao con chưa thấy về?
chiếc đèn dầu sắp cạn trên góc bàn lẻ loi
đơn côi với gió đời, mịt lớp mờ ưu tư
cho lời tự vấn hỏi:
chuỗi ngày còn bao lâu?
mẹ thẫn thờ, sầu mờ gió, một cõi nhớ về ai?
mây đã nhuốm tiêu điều, hoen mắt lệ đăm chiêu
trên nét vầng trán đậm, ảm đạm một màu buồn
mẹ nhẩm tìm tháng ngày bằng trí nhớ mông lung
tấm lịch cũ treo tường đã ố vàng thời gian
từng đêm dài thở than
từng giọt nhỏ sầu tang
có lời mẹ nhắn gởi trên sóng mờ trùng dương:
bao giờ con trẻ trở về quê hương?
Trường Đinh
UK, sương mù già 2022
No comments:
Post a Comment