- Em ơi có nhớ quê xưa, mà sao cành gió đong đưa giọt buồn
Sáng mờ sương, một miền lang thang nhớ
Tách trà sen, Mẹ pha ấm tuổi thơ
Mái nhà xưa, bữa cơm chiều xa vợi
Bông so đũa, cành rau đắng ngây khờ
Trái đậu rồng, tỏi cô đơn mắm lóc
Canh măng khô, ngọt thấm cả bờ môi
Nhánh Cửu Long, dòng thương ai đã khóc
Khói lam chiều, đồng lúa vàng xa xôi
Em bé trai, bập bùng bơi kênh rạch
Chiếc sáo diều theo cơn gió lững lờ
Bàn tay Mẹ, bếp lửa hồng xa cách
Khô sặc rằn, ai nướng bên gió trời
Mẹ tôi ơi, câu ru hò thuở ấy
Con đợi chờ trên từng giấc mơ gầy
Ngỡ ngàng thương, hạt mưa Ngâu thức dậy
Đã đìu hiu, dáng Mẹ hiền gió mây
Điên điển vàng cả trời quê sông nước
Buổi sum vầy, chan chứa nhớ mênh mông
Cô thôn nữ, áo bà ba tha thướt
Gió quê hương dào dạt thổi vào lòng
Ánh trăng xưa, nỗi niềm người xa xứ
Bay về đâu để gửi ướt vần thơ
Tuổi thời gian, trắng bạt ngàn hoa sứ
Quê hương mình, con nhớ mãi Mẹ ơi
Trường Đinh
UK, sương mù già 2020
- Viết sáng ngày 26, thứ bảy Boxing Day 2020
No comments:
Post a Comment